Bên bờ sông nhỏ ở ngoài phủ Lăng Vương thành Quảng Châu, Triệu Nhan, Từ Nguyên và Vương Sư Ước ngồi ở bờ sông thả câu, bề ngoài nhìn như rất nhàn nhã nhưng không khí giữa ba người bọn họ lại không thoải mái chút nào, ngược lại còn hết sức trầm trọng. Cần câu trong tay Triệu Nhan đã có cá cắn câu rồi, nhưng hắn căn bản không để ý.
- Nhìn đi, đây chính là kế hoạch tấn công nước Liêu mà trong triều vừa mới đưa xuống, lúc trước vẫn luôn được giữ bí mật, ngay cả ta cũng không được thấy. Nhưng hiện tại cuối cùng đã phát động tập kích bất ngờ với nước Liêu, bản kế hoạch này không được coi trọng giống lúc trước, ta đây mới có thể lấy được một bản!
Triệu Nhan nói xong liền lấy ra một tập giấy từ trong tay áo, sau đó để Vương Sư Ước và Từ Nguyên xem.
Kế hoạch tấn công mà Triệu Nhan lấy được là do Tam nha lập ra. Toàn bộ kế hoạch tấn công hết sức tỉ mỉ, bên trong có ghi lại kết quả chiến đấu mà mỗi đội quân cần đạt được trong từng giai đoạn thời kì. Ngoài ra còn có một số bố trí vô cùng chi tiết, lấy Hô Diên Khánh làm ví dụ. Trên kế hoạch quy định lúc mới bắt đầu cuộc chiến, gã nhất định phải nhanh chóng mà đánh hạ một nơi gọi là trại Khúc Hà, thuyết phục chủ nhân của trại này là Đô Đầu Gia Luật Hùng đầu hàng, bởi vì thân phận của Đô Đầu Gia Luật Hùng đặc thù nên mang đến lợi ích rất lớn cho lần tác chiến tiếp theo của bọn họ. Đương nhiên trên kế hoạch cũng có đề cập phương án khác nếu Đô Đầu Gia Luật Hùng không đầu hàng, dù sao thì trên chiến trường tình hình thay đổi trong nháy mắt, không thể hoàn toàn phát triển dựa theo hướng tốt nhất mà mình đã tưởng tượng.
- Kế hoạch này vừa nhìn liền biết là từ các học sinh trong trường quân đội của tam đệ, chẳng những cẩn thận, chu đáo chặt chẽ, mà toàn bộ kế hoạch từng bước triển khai chắc chắn. Nếu các đội quân có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được ghi trong kế hoạch thì có lẽ thật sự có thể thu phục được Yến Vân!
Sau khi Vương Sư Ước xem hết bản kế hoạch tác chiến thì lập tức cười tán dương.
- Không ổn!
Nhưng Từ Nguyên lại có cách nhìn hoàn toàn khác, thậm chí lúc này mày của y nhíu lại, sau một lát mới ngẩng đầu nói với Triệu Nhan:
- Tam đệ, kế hoạch này thoạt nhìn đích thật là rất tỉ mỉ, cũng rất cẩn thận, chặt chẽ. Nhưng cả kế hoạch là một chuỗi nối liền nhau, nếu chẳng may một bước nào đó không hoàn thành được thì rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Kế hoạch như vậy sao có thể thực thi được?
- Kế hoạch cẩn thận, chặt chẽ không tốt sao? Hơn nữa ta thấy trong kế hoạch này còn có vô số kế hoạch đã dùng, có thể ứng đối các loại tình huống, kế hoạch như vậy hoàn toàn khả thi. Cho dù không có chủ tướng thì cũng có thể đánh được nước Liêu.
Nguyên vừa dứt lời, Vương Sư Ước không hiểu hỏi, y chưa từng đánh trận, vì thế đối với chuyện này cũng không am hiểu lắm.
- Vương huynh có điều không biết rồi, kế hoạch chiến tranh không nhất định là càng tỉ mỉ càng tốt. Mà là cho không gian để các tướng lĩnh ở tiền tuyến tự do phát huy, như vậy mới có thể khích lệ các tướng quân ở tiền tuyến, đồng thời cũng có thể giúp cho bọn họ đưa ra phán đoán tốt nhất dựa theo các tin tức từ trên chiến trường. Nhưng hiện tại triều đình lại quy định bọn họ khi nào xuất binh khi nào tấn công trại nào đó, quy định tỉ mỉ như vậy quả thực là trói chặt tay chân của quân đội Đại Tống ta, thật không biết triều đình thảo luận như thế nào đây?
Từ Nguyên nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt cũng hết sức kích động, dù sao chuyện này quan hệ đến hơn mười vạn tính mạng tướng sĩ Hà Bắc quân.
Nghe được đối thoại của Từ Nguyên và Vương Sư Ước, Triệu Nhan ở một bên cũng không khỏi thở nhẹ một tiếng. Hắn vô cùng đồng ý với cái nhìn của Từ Nguyên, không xem trọng kế hoạch tác chiến tỉ mỉ này. Chỉ có điều kế hoạch này là do Triệu Húc phân phó người lập ra, vì thế ai cũng không thể phản đối.
- Tam đệ, nhưng kế hoạch này đã thực thi, như vậy kế hoạch tấn công nước Liêu đã phát triển đến bước nào rồi?
Lúc này Vương Sư Ước dường như đoán được gì đó, không hề rối rắm vì sao kế hoạch này được thực thi, mà bắt đầu quan tâm kế hoạch tiến triển đến đâu rồi. Từ Nguyên nghe đến đó cũng lộ ra thần sắc quan tâm.
- Hiện tại kế hoạch tiến triển coi như thuận lợi. Dựa theo kế hoạch, Dương Hoài Ngọc chia đại quân thành ba đường, trong đó Hô Diên Khánh là tướng quân đường trái, từ hướng trại Khúc Hà giết thẳng đến nước Liêu. Hơn nữa đã chiêu hàng được Gia Luật Hùng, khiến cho tốc độ tấn công của bọn họ được tăng lên rất nhiều, đã đánh hạ được Úy Châu, Dịch Châu. Dương Hoài Ngọc tự mình dẫn theo đại quân phối hợp tác chiến, tiến triển coi như là khá thuận lợi, đã đánh hạ được Mạc Châu, nhưng thế công của đội quân cánh phải lại không thuận lợi. Hiện tại đang bị quân Liêu chặn lại, tạm thời chưa đến được địa điểm đã định trước.
Triệu Nhan lập tức mở miệng nói, từ khi bắt đầu cuộc chiến, hắn đã rất quan tâm đến tin tức truyền đến từ chiến trường phương bắc, theo tình huống hiện tại đến xem thì tổng thể kế hoạch coi như khá thuận lợi.
- Như vậy xem ra cũng không tệ, tuy rằng đội quân cánh phải bị ngăn cản nhưng dựa theo kế hoạch này, chỉ cần hai cánh quân kia tấn công thuận lợi thì có thể thực thi kế hoạch tiếp theo, lợi dụng nước Liêu phản ứng không kịp mà chiếm lấy Yến Vân.
Vương Sư Ước lúc này mở miệng nói, tuy rằng Từ Nguyên nói ra khiếm khuyết của kế hoạch tác chiến này, nhưng ít nhất từ tình hình chiến đấu bây giờ đến xem thì vẫn có khả năng thành công rất lớn.
- Đội quân cánh phải bị ngăn cản cũng là chuyện trong dự liệu, Kế Châu do bọn họ phụ trách tấn công chẳng những ở nơi xa xôi mà còn có quân Liêu tinh nhuệ đóng. Hơn nữa địa thế Kế Châu hiểm yếu, muốn công phá trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Ta đoán trước khi Dương Hoài Ngọc tấn công thì cũng đã tập trung chủ lực ở hai cánh quân kia rồi, chỉ cần hai cánh quân này có thể quét đến Yến Vân thì đến lúc đó quay trở lại thu dọn chướng ngại cho đội quân cánh phải càng dễ dàng hơn.
Từ Nguyên lúc này cũng mở miệng nói, trước đó y đã tìm hiểu rất nhiều về tình hình ở nước Liêu, kết hợp với kế hoạch tác chiến ngày hôm nay thấy được, y lập tức có thể đoán được rất nhiều thứ.
- Nhưng Yến Vân vốn là tấm chắn của vương triều Trung Nguyên ta ở phương bắc. Toàn bộ các cửa ải hiểm yếu như Sơn Hải Quan, cửa Hỉ Phong, cửa Cổ Bắc, Nhạn Môn Quan đều ở đây, Đại Tống ta muốn thu phục Yến Vân thì nhất định phải thu phục tất cả những cửa ải hiểm yếu này. Nếu chẳng may có một cửa ải không phá được thì kế tiếp quân Liêu có thể từ nơi đó xuôi nam, Yến Vân cũng giống như là một con đê có lỗ hổng, đến lúc đó đối với Dương Hoài Ngọc mà nói mới là một cuộc khổ chiến chân chính!
Triệu Nhan lộ ra thần sắc lo lắng nói.
Bảy châu U, Kế, Doanh, Mạc, Trác, Đàn, Thuận trong mười sáu châu Yến Vân nằm ở phía đông nam Thái Hành Sơn. Còn chín châu còn lại Vân, Nho, Quy, Vũ, Tân, Úy, Ứng, Hoàn, Sóc nằm ở tây bắc của núi, địa thế từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công. Vương triều Trung Nguyên vì phòng ngừa các dân tộc thiểu số ở phương bắc tấn công mà đã xây dựng Trường Thành trên biên giới ở phương bắc mười sáu châu này. Có thể nói chỉ cần đoạt lại mười sáu châu này thì có thể lập lại phòng tuyến Trường Thành, đời sau Trường Thành chỉ là một thắng cảnh nổi tiếng. Nhưng đối với Đại Tống hiện giờ thì chính là một phòng tuyến sinh tử để ngăn cản dân tộc thiểu số ở phương bắc, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Đại Tống không tiếc bất cứ giá nào vẫn muốn thu phục nơi này.
Nhưng cũng chính bởi vì mười sáu châu Yến Vân có địa vị quan trọng trong quân sự mà đã khiến cho thu phục nơi này khó càng thêm khó. Bởi vì nếu ngươi chỉ thu phục được một bộ phận thì nước Liêu bất cứ lúc nào cũng có thể từ nơi khác xuôi nam tấn công quân Tống. Vì thế biện pháp tốt nhất chính là thu phục hoàn toàn mười sáu châu, sau đó mượn Trường Thành hiểm yếu để ngăn cản bước chân của quân Liêu.
- Lo lắng của tam đệ cũng chính là điều ta lo lắng, nếu chẳng may Dương Hoài Ngọc không thể đánh hạ mười sáu châu Yến Vân, như vậy kế tiếp sẽ nghênh đón một trận chiến tranh gian khổ. Chỉ có điều lấy tình hình hiện giờ của Đại Tống chúng ta, thật sự không nên tiến hành cuộc chiến tranh quá dài đối với nước Liêu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của đất nước!
Từ Nguyên mở miệng nói.
- Tam đệ, Từ huynh, xem ra hai người cũng không xem trọng đại quân Dương Hoài Ngọc nhỉ!
Vương Sư Ước cũng mở miệng nói, y vốn vẫn có mấy phần tin tưởng đám người Dương Hoài Ngọc, chỉ có điều bây giờ nghe cuộc đối thoại của Triệu Nhan và Từ Nguyên, lại làm cho y không có nhiều lòng tin.
- Aiz, nếu đại ca bằng lòng đợi thêm vài năm, giảm bớt một chút mâu thuẫn trong nước thì đến lúc đó thực lực của một nước cũng khôi phục, lấy quân lực của Đại Tống ta cho dù không thể đoạt lại mười sáu châu Yến Vân thì cũng có thể dựa vào thực lực hùng hậu của một nước đè ép quân Liêu. Có thể nói là có chín mươi phần trăm thu phục được Yến Vân, nhưng hiện tại đại ca cũng quá mạo hiểm rồi, trong mắt của ta nhiều lắm cũng chỉ có năm mươi phần trăm là thu phục được Yến Vân.
Lúc này Triệu Nhan thở dài nói.
- Năm mươi phần trăm? Tam đệ cũng lạc quan quá rồi, ta thấy được bốn mươi phần trăm đã là quá tốt rồi. Nước Liêu từ khi Gia Luật Tuấn lên ngôi thì thực lực của quốc gia khôi phục cực nhanh, hơn nữa lại có Gia Luật Nhân Tiên phụ tá, ta đoán lần này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất có thể lại là Gia Luật Nhân Tiên dẫn binh ngăn cản. Mặc dù Dương Hoài Ngọc không tệ, nhưng chống lại lão tướng như Gia Luật Nhân Tiên cũng rất khó thắng!
Từ Nguyên mở miệng nói, nói xong còn bất đắc dĩ lắc đầu.
- Gia Luật Nhân Tiên?
Từ Nguyên lúc này cam đoan nói.
- Vậy là tốt rồi!
Triệu Nhan nghe đến đó gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phương bắc xa xôi, cuối cùng mới thì thào nói:
- Hy vọng đám người Dương Hoài Ngọc tấn công thuận lợi, có thể không cần dùng binh lực trong tay ta là tốt nhất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]