Triệu Nhan mặt mày bồn chồn đứng trước cổng chính của thành Đông Kinh, chốc chốc lại trông ngóng phía quan đạo đẳng xa, đến khi nhìn thấy quan đạo bụi bay mờ mịt, đằng sau là một đội người ngựa đang phi như bay đến, Triệu Nhan mới lộ ra biểu cảm vui mừng, quan viên bộ Lễ sau lưng hắn cũng bắt đầu chuẩn bị nghỉ thức đón tiếp.
Chỉ thấy trong đội quân đi đến có một nam nhân trẻ trung anh tuấn cưỡi ngựa dẫn đầu, tuy khác với hình ảnh trước kia rất nhiều, nhưng Triệu Nhan liếc mắt đã nhận ra đó chính là Liễu Không, theo sát sau lưng y ngoài một số quan viên Đại 'Tống đồng hành ra, chắc chính là một số cấp cao của quân La Sát.
Đối với việc Liễu Không thỉnh cầu quy phục, Triệu Thự sau khi suy nghĩ một khoảng thời gian, đặc biệt là sau khi Triệu Nhan khuyên nhủ, và thấu hiểu tâm ý của Bảo An công chúa, cuối cùng chấp thuận yêu cầu sát nhập của Liễu Không, thế là Liễu Không để bày tỏ thành ý của mình, dẫn đầu một đám thủ hạ chờ đợi phong thưởng của Đại Tống, còn chuyện của y và Bảo An công chúa, hiện tại ngoài số ít người như Triệu Thự và Triệu Nhan biết ra, những người khác đều không biết gì, tất nhiên cũng không phản đối, nhưng Triệu Thự dự định khi phong thưởng Liễu Không trực tiếp tuyên bố gả Bảo An công chúa, đến lúc đó chắc chắn sẽ dẫn đến không ít quan lại phản đối, nhưng có câu quân vương không nói đùa, lại thêm Liễu Không đã đổi tên thành Từ Nguyên, chuyện trước đây y từng làm hòa thượng tạm thời cũng sẽ không truyền ra ngoài, vì vậy Triệu Thự dùng cách này khiến mọi người không kịp trở tay, đợi đến khi bọn họ biết thân phận của Liễu Không rồi, thì ván đã đóng thuyền, muốn sửa cũng không được.
Đối với cách làm này của Triệu Thự, Triệu Nhan cũng hết sức tán đồng, không thể không nói một câu “Gừng càng già càng cay”, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân Triệu Nhan thuyết phục Triệu Thự, vì với địa vị của Triệu Thự, muốn giở chút chiêu trò thực sự quá đơn giản, tuy nhiên Triệu Nhan hôm nay cũng bị Triệu Thự bắt tới làm việc, bởi vì Liễu Không sắp tới kinh thành, để bày tỏ sự tôn trọng với Liễu Không, cho nên Triệu Thự phái Triệu Nhan dẫn quan viên bộ Lễ đi nghênh đón, Triệu Nhan cũng rất đồng ý với chuyện này, thứ nhất hắn và Không cũng mấy năm không gặp, thứ hai Bảo An công chúa dặn đi dặn lại bảo. hắn nhất định phải thay nàng trông nom Liễu Không. Kể ra hai người họ tuy thường xuyên viết thư, nhưng dù sao không được gặp gỡ, nên bây giờ có rất nhiều lời muốn nói, đáng tiếc nàng lúc này không tiện gặp Liễu Không.
u
Liễu Không thấy Triệu Nhan đích thân đến nghênh đón, liền vô cùng hoan hỉ, đang định sải bước đến ôn chuyện cũ với Triệu Nhan, nhưng y lúc này chợt bừng tỉnh, thân phận hiện nay của mình là Từ Nguyên chứ không phải Liễu Không, nếu thể hiện quá thân thiết với Triệu Nhan, nói không chừng sẽ khiến một số người ngờ vực, dù gì sau lưng Triệu Nhan còn có rất nhiều quan viên bộ Lễ đến nghênh tiếp.
Nghĩ đến đây, Liễu Không cũng kìm chế tâm trạng kích động, để những quan viên Đại Tống đồng hành cùng y lên trước bái kiến Triệu Nhan, sau đó họ lại tự giới thiệu bản thân, Triệu Nhan cũng biết bây giờ mình phải giả bộ như lần đầu gặp Liễu Không, vì thế kiên nhẫn đợi quan viên giới thiệu xong, giờ mới cười tiến lên nói:
- Từ thủ lĩnh đa lễ rồi, không ngờ thủ lĩnh vẫn còn trẻ như vậy, thực sự khiến bản vương bất ngời
- Thảo dân Từ Nguyên bái kiến quận vương!
Liễu Không lúc này cũng lên trước vài bước hành lễ. Hồi trước y là hòa thượng, không cần hành tục lễ với Triệu Nhan, nhưng bây giờ y tuy là thủ lĩnh quân La Sát, song vẫn chưa nhận phong thưởng, nên vẫn là thân phận dân thường của Đại Tống, gặp Triệu Nhan tất nhiên phải hành lễ.
Triệu Nhan cũng vội vàng đỡ Liễu Không dậy, sau đó giả vờ khách khí vài câu, vì xung quanh quá đông người, khiến họ có nhiều chuyện không tiện nói ra, nên Triệu Nhan nhanh chóng bảo quan viên của bộ Lễ đón Liễu Không vào thành, rồi sắp xếp đến dịch quán nghỉ ngơi, kể ra thực lực hiện tại của Liễu Không không thua kém các nước thuộc địa của Đại Tống, nên bộ Lễ đối đãi với y cũng dựa theo quy tắc đón tiếp như quốc vương nước thuộc địa đến, khi vào thành thu hút rất nhiều bách tính vây xem, còn có ai nhận ra vị cao tăng Liễu Không trước kia hay không thì không biết được.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho Liễu Không, Triệu Nhan vốn định gặp riêng Liễu Không nói chuyện, nhưng không ngờ bộ Lễ lại chuẩn bị yến tiệc tiếp đón thịnh soạn, Triệu Nhan thân là người chủ trì nghênh đón, tất nhiên cũng phải tham gia, kết quả trong yến tiệc hắn và Liễu Không cứ nhìn nhau, tuy có bao nhiêu lời muốn nói, song chỉ có thể cứng nhắc nói mấy câu xã giao.
Rất lâu sau mới chờ đến khi yến tiệc kết thúc, đã gần nửa đêm, lúc này nếu hai người đàn ông bọn họ lại lén lén lút lút trò chuyện với nhau nói không chừng sẽ khiến người khác hiểu lầm gì đó, thế là Triệu Nhan đành phải bất lực trở về nhà, định ngày mai sẽ quang minh chính đại đi thăm hỏi Liễu Không.
Chỉ có điều sau khi Triệu Nhan về đến nhà, lại gặp phải cửa ải là Bảo An công chúa, vì Bảo An công chúa thực sự quá quan tâm đến Liễu Không, một mực đợi đến khuya muốn nghe ngóng tình hình từ Triệu Nhan, không ngờ Triệu Nhan ngoại trừ nói Liễu Không bây giờ đã nuôi tóc, trông đẹp trai hơn trước ra, căn bản không còn thông tin nào giá trị, khiến Bảo An công chúa vô cùng không hài lòng, đến khi Triệu Nhan cố nén sự bối rối vẽ cho nàng một bức họa Liễu Không bây giờ, mới khiến Bảo An công chúa mãn nguyện quay về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cũng đang ngủ say, không ngờ Bảo An công chúa thình lình xông vào, kết quả khiến Nhan Ngọc Như xấu hổ chui vào trong chăn không dám thò mặt ra, Triệu Nhan cũng cười khổ, đáng tiếc Bảo An công chúa lại không thấy ngại chút nào, ngược lại giục Triệu Nhan mau dậy, nhìn bộ dạng sốt sắng của nàng, Triệu Nhan đang nghỉ ngờ Bảo An công chúa trước mặt này liệu có phải Thọ Khang công chúa giả dạng không? Vì bình thường Bảo An công chúa vô cùng điềm tĩnh, chỉ có Thọ Khang công chúa mới hành động liều lĩnh như này.
Triệu Nhan cơm sáng cũng chưa được ăn đã bị nhị tỷ thúc ra khỏi nhà, ngồi lên xe ngựa đi trên con đường lớn khá yên tĩnh của Đông Kinh, vốn định mua chút bánh bao ở hàng rong bên đường ăn, nhưng nghĩ đến thời gian trước có một nhà buôn bán điểm tâm dùng thịt ôi làm bánh bao, kết quả khiến bao người bị ngộ độc thức ăn, trong đó có một ngưò yếu còn vì thế mà chết, cuối cùng nhà buôn này bị phán xử treo cổ, còn phải bồi thường một nửa gia sản cho thân nhân người chết.
Kể ra thời kì Đường Tống vẫn vô cùng quan tâm đến vấn đề an toàn thực phẩm, trừng phạt cực kì nghiêm trọng với một số thương nhân buôn bán thực phẩm bất hợp pháp, ví dụ luật Đại Tống quy định rõ ràng, thịt ngâm nước sẽ bị phạt lưu đày một năm, nếu thực phẩm hại chết người, thì cực kì nghiêm trọng, không những phải bồi thường, mà còn phải bồi thường số tiền lớn, xử phạt này. nghiêm trọng hơn nhiều so với sau này.
Lẽ ra với hình phạt khắc nghiệt của Đại Tống, cộng thêm sự ràng buộc về đạo đức, thông thường những thương nhân kinh doanh thực phẩm nên rất ít dám mạo. hiểm, nhưng trên thực tế không phải như vậy, hành vi làm hàng giả của thương gia Đại Tống không ít hơn hậu thế, chủ yếu vẫn là do một số điều luật vẫn chưa được. triển khai, nên mới để các thương gia kiếm tiền phi pháp, đối với chuyện này Triệu Nhan trước kia tuy biết một chút, nhưng không có cách nào hay có thể cải thiện, chỉ đành hi vọng Đại Tống có thể đẩy nhanh tốc độ thành lập pháp trị, dùng hình phạt nghiêm khắc trên luật pháp để hành động thực tế.
Đương nhiên chuyện bánh bao hại chết người như trên chỉ là số ít, nhưng số ít không có nghĩa là không có, thậm chí chuyện này còn được đăng trên nhật báo. Đại Tống, Triệu Nhan thật không muốn vì một cái bánh bao mà thiệt mạng, thực chất không chỉ có hắn, mà dạo gần đây làm ăn của các gánh hàng điểm tâm ở Đại Tống phần lớn cũng chịu ảnh hưởng của bọn tiểu nhân, từ đây có thể biết tác động xấu từ việc này.
Rất nhanh xe ngựa của Triệu Nhan đã đến bên ngoài dịch quán Liễu Không ở, sau đó đi thẳng vào trong tìm Liễu Không, Liễu Không cũng đoán được Triệu Nhan sẽ đến thăm mình, vì thế cũng dậy rất sớm, lúc này đang tập quyền ở trong sân, khi nghe thấy Triệu Nhan đến còn không thèm thay quần áo, trực tiếp đi đón Triệu Nhan vào phòng khách.
- Hô, coi như có thể nói chuyện tự do rồi, hôm qua ta quay về đã bị nhị tỷ oán thán một trận, nói ta là hỏi gì cũng không biết, nhưng trời đất chứng giám, tình huống hôm qua sao ta có thể nói chuyện với ngươi? Còn nữa sáng nay ta chưa dậy, đã bị nhị tỷ xông vào, đến bữa sáng cũng không cho ta ăn đã bị tống ra khỏi cửa, ngươi nói xem ta oan ức không?
Triệu Nhan vừa ngồi xuống, lập tức kể khổ với Liễu Không, đồng thời cũng gián tiếp nói cho y nỗi nhớ của Bảo An công chúa dành cho y.
Nghe thấy những lời này của Triệu Nhan, đặc biệt là sự quan tâm của Bảo An công chúa dành cho mình, khiến trong mắt Liễu Không ánh lên vẻ ấm áp, liền không để ý tới sự oán thán của Triệu Nhan, ngược lại ân cần hỏi:
- Công chúa... công chúa nàng vẫn khỏe chứ? - Yên tâm đi, có đệ đệ như ta chăm sóc, nhị tỷ sao có thể không khỏe?
Nhìn thấy Liễu Không không thèm quan tâm đến mình, Triệu Nhan liền lườm y một cái nói.
- Vậy thì tốt, thật sự hi vọng có thể sớm gặp được công chúa!
- Đây... đây là thật sao?
Liễu Không nghe thấy tin vui này cũng đứng bật dậy, y vốn cho rằng sau khi mình vào cung cũng phải khắc phục rất nhiều khó khăn mới có thể làm Triệu Thự đồng ý gả Bảo An công chúa cho mình, lại không ngờ mới vừa đến kinh thành, đã có thể nghe được tin vui này.
- Tất nhiên là thật, vì để phụ hoàng đồng ý, nhị tỷ đã chính miệng nói trước mặt phụ hoàng đời này không lấy ai khác ngoài ngươi, nếu không sẽ chong đèn thờ phật nốt phần đời còn lại, với tính cách của nhị tỷ, có thể nói ra những lời này thực sự không dễ dàng, ngươi sau này nhất định không được phụ lòng tỷ ấy!
Triệu Nhan cuối cùng trở nên hết sức trịnh trọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]