- Tam đệ, phụ hoàng sao lại đột ngột truyền ta vào cung, có phải bệnh của ông lại tái phát?
Bảo An công chúa trên xe ngựa lo lắng hỏi Triệu Nhan, vốn dĩ trời đã tối, nàng ăn cơm xong đang chuẩn bị đi nghỉ, không ngờ Triệu Nhan bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy đến, kéo nàng vào cung, nên nàng hơi nóng lòng.
- Nhị tỷ yên tâm đi, sức khỏe phụ hoàng không có vấn đề gì, chỉ là có một số việc phụ hoàng muốn trực tiếp nói với nhị tỷ, nên mới vào cung gấp như vậy.
Triệu Nhan liền mỉm cười nói, hôm nay hắn khó khăn lắm mới thuyết phục được Triệu Thự, chỉ là muốn Triệu Thự đồng ý với hôn sự của Bảo An công chúa và Liễu Không cũng không phải chuyện dễ dàng, cuối cùng Triệu Thự yêu cầu muốn đích thân gặp mặt Bảo An công chúa, tìm hiểu thái độ của nàng rồi quyết định, nên Triệu Nhan mới vội vàng đưa nàng vào cung.
- Không sao thì tốt, nhưng đã muộn như vậy rồi, phụ hoàng lại không nghỉ ngơi, thực tình không chăm chút sức khỏe bản thân mà, tí nữa vào cung ta phải nhắc nhở ông mới được.
Bảo An công chúa nghe thấy vậy cuối cùng thở phào, nàng ngày thường đều ở trong viện của mình chơi đùa với hoa cỏ do chính mình trồng, lại không thích đọc báo, nên hầu như mù tịt với những chuyện xảy ra bên ngoài, thêm nữa Triệu Nhan và Tào Dĩnh lại cố ý giấu nàng chuyện Liễu Không thỉnh cầu quy phục triều đình, nên đến giờ Bảo An công chúa vẫn không biết bên Liễu Không đã bắt đầu hành động, càng không hay nguyên nhân hôm nay Triệu Thự tìm nàng.
Lúc đó Triệu Nhan đưa Bảo An công chúa đi xuyên qua thành Đông Kinh đến hoàng cung, lúc này cổng thành đã khép chặt, Triệu Nhan phải cầm lệnh bài Triệu Thự đưa mới có thể sai người mở cổng thành, đợi khi họ đến được tẩm cung của Triệu Thự, đã qua canh hai rồi.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
Triệu Nhan và Bảo An công chúa đi vào tẩm cung, kết quả nhìn thấy Triệu Thự chưa đi ngủ, mà vẫn ngồi đó chờ họ, chỉ là so với ban ngày, trông Triệu Thự bây giờ tiều tụy đi vài phần, khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi, khiến Triệu Nhan không khỏi tự trách trong lòng.
- Không cần đa lễt
Triệu Thự trầm giọng nói, sau đó ánh mắt sáng rỡ nhìn Bảo An công chúa. Lúc này Bảo An công chúa cũng nhạy bén cảm giác được bầu không khí bất thường, nhất thời không biết nói gì.
Chỉ thấy Triệu Thự nhìn Bảo An công chúa một lúc, mới chậm rãi cất lời:
- Thư Ninh, chuyện của con và Liễu Không cha đã biết rồi, bây giờ Liễu Không đã đề nghị quy phục triều đình, tuy vẫn chưa đề xuất muốn cưới con với trẫm, nhưng tất nghĩ cũng là mục đích chính của y, nên cha bây giờ muốn hỏi ý kiến của con!
S/A@œ
Bảo An công chúa bất chợt nghe thấy phụ thân nhắc đến Liễu Không, hơn nữa còn biết chuyện giữa mình và y, khiến nàng nhất thời hoảng hốt lo sợ, sắc. mặt vì ngại ngùng mà đỏ ửng lên, thậm chí muốn tìm một cái lỗ chui xuống, nhưng cuối cùng nghe thấy Liễu Không đã bắt đầu hành động, hơn nữa phụ thân muốn hỏi ý kiến của mình, khiến nàng càng hoang mang, vì mặc dù nàng rất muốn ở bên Liễu Không, nhưng lại sợ chẳng may phụ thân mình phản đối, đến lúc đó thì làm thế nào?
Cũng chính vì suy nghĩ như vậy, nên Bảo An công chúa nhất thời tâm trí hoảng loạn, đứng đó bất động, rất lâu sau vẫn chưa đáp lại câu hỏi của Triệu Thự, khiến Triệu Nhan không khỏi sốt ruột, liền đi đến giật giật tay áo của nàng nói:
- Nhị tỷ, phụ hoàng hỏi tỷ có đồng ý ở bên Liễu Không không, nên tỷ chỉ cần trả lời theo trái tim mách bảo là được, những thứ khác không cần suy nghĩ nhiều!
Nghe thấy lời nhắc nhở của Triệu Nhan, Bảo An công chúa giờ mới tỉnh lại từ mớ bòng bong, lúc đó chỉ thấy nàng cắn môi nhìn Triệu Thự bên trên, tuy trong lòng vẫn hết sức thẹn thùng, nhưng lúc này nàng chợt lấy hết dũng khí, giống như lúc trước nàng quả quyết đốt đồ cưới của chính mình, lên trước hai bước ý chí kiên định nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, con và Liễu Không thật sự yêu nhau, chàng vì con mà bỏ kiếp tu hành, lặn lội ngoài biển làm chuyện trái ngược lương tâm, nên con đời này không gả cho ai khác ngoài chàng, nếu phụ hoàng không cho phép, con nguyện tu trong một ngôi chùa, chăng đèn thờ phật cả đời!
Triệu Thự lần đầu tiên thấy Bảo An công chúa kiên định bày tỏ suy nghĩ của mình như vậy, khiến ông cũng không khỏi sửng sốt, nhìn ánh mắt cương quyết lại trong trẻo của con gái, cuối cùng làm ông không kìm được thở dài một tiếng, các con đều đã trưởng thành rồi, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, trong đó Triệu Húc đã vậy, Bảo An công chúa trước mặt cũng như thế, đến cả Triệu Nhan một số chuyện không phải người làm cha như mình có thể điều khiển được, điều này đối với ông là một chuyện vui, nhưng đồng thời cũng khiến người làm cha như ông có đôi chút mất mát.
Chỉ thấy Triệu Thự thở dài rồi lại trầm ngâm rất lâu, cuối cùng gật đầu với Triệu Nhan và Bảo An công chúa nói:
- Được rồi, cha đã hiểu tâm tư của các con, đặc biệt là Thư Ninh con hiếm khi kiên định biết bản thân cần gì như vậy, khiến cha cũng có thể cảm nhận được tình cảm trong lòng của con với Liễu Không, nếu đã như thế, thì cha sẽ đồng ý chuyện của con với Liễu Không.
- Đa... Đa tạ phụ hoàng!
Bảo An công chúa nhìn thấy phụ thân bất ngờ thật sự đồng ý hôn sự của mình với Liễu Không, khiến nàng bỗng chốc có cảm giác choáng váng, chờ đợi mỏi mòn vài năm cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm nay, khiến nàng lập tức kích động trào nước mắt.
Thấy dáng vẻ xúc động của con gái, khuôn mặt đau ốm của Triệu Thự cũng không giấu được nụ cười ấm áp, liền đứng dậy từ từ đến trước mặt Bảo An công chúa, sau đó giơ tay nắm lấy tay nàng nói:
- Thư Ninh, thời gian của cha không còn nhiều, bây giờ chuyện có thể làm cho. con chỉ có từng đây, sau này ngày tháng của con còn dài, gặp chuyện không được một mực nhượng bộ, mà phải học cách tranh giành lợi ích cho bản thân, nếu không được thì tìm Nhan nhi bàn bạc, hai tỷ đệ các con tình cảm sâu đậm nhất, nó nhất định sẽ giúp con!
- Phụ hoàng ~
Bảo An công chúa khi nghe thấy Triệu Thự nói ngày tháng của ông không còn nhiều, đã nước mắt nhạt nhòa, những câu sau càng giúp nàng cảm nhận được tình yêu thương của phụ thân dành cho mình, khiến Bảo An công chúa nhất thời không kiềm chế được tình cảm, bổ nhào vào lòng phụ thân khóc thút thít, trước kia Triệu Thự có lẽ không để ý lắm đến những người thân yêu, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, tình nghĩa cha con tuôn trào trong thời khắc này, nếu như có thể, Bảo An công chúa thậm chí tình nguyện lấy tính mạng mình để đánh đổi sự sống cho phụ thân, đáng tiếc căn bản không thể được.
Tối hôm đó, Triệu Nhan và Bảo An công chúa ở bên hàn huyên với Triệu Thự đến nửa đêm, trong lúc đó Triệu Thự hỏi thăm được từ họ rất nhiều chuyện liên quan đến Liễu Không, lúc này Triệu Nhan không còn để ý tới liêm sỉ, kể lại tất cả kế hoạch của mình và Liễu Không lúc trước, đương nhiên vẫn giấu diếm một chút thân phận thực sự của Liễu Không, dù gì trong thời điểm quan trọng này, thực tình không nên để nảy sinh phiền toái không đâu.
Mặt khác Triệu Nhan để chuyển sự chú ý của Triệu Thự, còn vô cùng trịnh trọng nêu ra, Đại Tống vẫn chưa coi trọng ngành hải mậu, chỉ có khai thác lợi ích trên biển mới có thể đem đến cho Đại Tống sự phồn hoa và thịnh vượng lâu dài, thậm chí Triệu Nhan đảm bảo, tương lai nếu ai khống chế được đại dương, thì tương đương với khống chế cả thế giới.
Đối với sự coi trọng của Triệu Nhan với biển, Triệu Thự nhất thời vẫn chưa sáng tỏ, dù gì ông cũng như các văn nhân sĩ phu của Đại Tống, đều cho rằng Trung Nguyên mới là trung tâm của thế giới, cũng là nơi giàu có sầm uất nhất trên thế giới, đương nhiên quan niệm này đúng đắn ở thời đại Đại Tống này, cả thế giới đích thực không có chốn nào giàu có phồn thịnh hơn Đại Tống, nhưng trái đất này ngày ngày đều đang biến đổi, Đại Tống muốn duy trì sự giàu mạnh này, bắt buộc phải nỗ lực hơn nữa, thậm chí kéo giãn khoảng cách chênh lệch giữa các quốc gia khác với Đại Tống, như vậy mới có thể phồn thịnh lâu dài được.
Tuy Triệu Thự rất có hứng nói chuyện, nhưng sức khỏe của ông thực sự không cho phép ông trò chuyện thâu đêm với hai con, Triệu Nhan và Bảo An công chúa cũng rất hiểu biết, nên cuối cùng chủ động cáo từ, còn dặn dò Triệu Thự nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng, ngày mai họ lại vào cung với ông.
Sau khi ra khỏi hoàng cung, Bảo An công chúa cũng từ từ bình tĩnh trở lại, lúc này nàng bỗng nhiên quở trách Triệu Nhan:
- Tam đệ, sao đệ không sớm nói trước với ta, để ta chuẩn bị, hôm nay lúc phụ hoàng nói ông đã biết chuyện của ta và Liễu Không, ta xấu hổ chết đi được!
Đối vớ lí lẽ của tỷ tỷ, Triệu Nhan lúc đó cũng đồng ý, sau đó mới biện minh:
- Đệ biết nhị tỷ lo cho sức khỏe của phụ hoàng, nhưng phụ hoàng cứ luôn vì chuyện nhị tỷ và Vương Sân trước kia mà tự trách bản thân, cho là mình không chọn được cho nhị tỷ một phò mã tốt, bây giờ ông hơn bao giờ hết muốn chọn cho nhị tỷ một phò mã thích hợp, đệ chính vì biết trăn trở của phụ hoàng, nên mới cho rằng đây là thời cơ tốt để Liễu Không thực hiện kế hoạch, thế nên mới có chuyện như vậy, may mắn coi như đã thuyết phục phụ hoàng thành công, có sự đồng thuận của phụ hoàng, có ai phản đối cũng không cần phải lo nghĩ rồi.
Bảo An công chúa nghe thấy Triệu Nhan lại nhắc đến cái tên Vương Sân, tuy chuyện đã qua nhiều năm, nhưng nàng vẫn buồn bã, lồng ngực khó chịu, tuy nhiên ngay sau đó nàng lại nghĩ đến mình chờ đợi ròng rã gần ba năm cuối cùng đón nhận được một kết quả tốt, hôn sự của mình và Liễu Không rốt cục đã nhận được sự đồng thuận của phụ thân, khiến nàng không khỏi cảm thấy sung sướng, dường như những tủi hờn phải chịu trước đó đã tan thành mây khói, sau này nàng sẽ bước sang một cuộc sống hoàn toàn mới.
So sánh thì Triệu Nhan cũng hết sức vui mừng, trong lòng hắn lại đang tính toán sau khi Liễu Không sát nhập, lực lượng trên biển của Đại Tống sẽ tăng thêm không ít, đặc biệt là vùng duyên hải Tinh Thành cũng bị quân La Sát chiếm lĩnh, điều này cũng thể hiện thế lực của Đại Tống lại tiến thêm một bước về Nam Dương, chỉ là không biết bao giờ có thể khống chế eo biển Malacca, đó mới là đầu mối then chốt trên biển, chỉ cần khống chế được nơi đó, thì đồng nghĩa với thao túng cả Nam Dương, thậm chí cả Nam Thái Bình Dương, nghĩ đến thôi đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]