Chương trước
Chương sau
- Thu binh lực lại, phòng thủ! Kẻ lâm trận bỏ chạy, chém! Lưu Trọng Cát vừa truyền lệnh phòng thủ, vừa liều mạng bắt sĩ tốt tạo thành đội hình. Nhưng đáng tiếc là đoàn quân Đại Tống bỗng nhiên lao tới này có sức chiến đấu rất mạnh, lần này ông ta đi lại không mang theo đội tượng binh, vương bài của quân đội Tử Hạ cho nên căn bản không có sức chống cự gì trước đội ky binh của đối phương, trước mắt toàn bộ quân đội đã lâm vào trạng thái sụp đổ.

- Thái Bảo, chúng ta mau chạy đi. Đây chắc là cấm quân Đại Tống, sức chiến đấu thực sự quá mạnh, chỉ sợ chỉ có tượng binh của chúng ta mới có thể ngăn trở đối phương!

Lúc này, Ma Kim Cảnh người đầy máu tươi giết lại bên người Lưu Trọng Cát lớn tiếng nói. Chi quân đội y dẫn theo đã bị quân Tống đánh tan, thậm chí ngay cả y cũng bị thương.

Tuy rằng Lưu Trọng Cát không cam lòng nhưng nhìn quân đội dưới tay đã hoàn toàn bị quân Tống đánh tan, thậm chí có thể nói là không có bất kỳ sức hoàn thủ nào. Loại chênh lệch quá lớn này khiến cho ông ta sinh ra cảm giác vô lực, cuối cùng đành thở dài một tiếng nói: - Triệt binh!

Theo Lưu Trọng Cát triệt binh, cũng có thể nói là chạy trốn, cửa thành Uyển Châu cũng được mở ra, sau đó Tô Giản suất lĩnh châu binh giết ra ngoài thành. Tuy rằng số lượng châu binh trong thành Uyển Châu không nhiều lắm, sức chiến đấu cũng không mạnh, nhưng người Tử Hạ bên ngoài đã hoàn toàn bị đánh tan, một đám giống như chó nhà có tang chỉ biết chạy trối chết, căn bản không dám phản kháng lần nữa. Kết quả là châu binh Uyển Châu đại khai sát giới, hung hăng báo thù việc bị vây khốn một tháng nay.

Cuối cùng, binh lính Tử Hạ kẻ chết người trốn, số còn lại đều đầu hàng làm tù binh. Đáng tiếc Lưu Trọng Cát, Ma Kim Cảnh và vài nhân vật trọng yếu khác lại chạy trốn được. Hơn nữa phía nam không xa chiến trường chính là rừng rậm nhiệt đới, đừng nói là ky binh, cho dù là bộ binh cũng không dễ đi qua, cho nên muốn đuổi cũng không có cách nào đuổi được. Điều đó giúp cho đám người Lưu Trọng Cát đào thoát thành công.

Thấy chiến cuộc đã định, Tô Giản thông báo tên và chức vị của mình cho viện quân, hy vọng có thể gặp mặt tướng lĩnh quân đội một lần. Mặt khác cũng muốn biết lần này họ tới bao nhiêu người, bên triều đình có sắp xếp gì, vân vân.

- Mạt tướng Dương Hoài Ngọc, tham kiến Tô Tri châu! Không mất nhiều thời gian, chỉ thấy một tướng quân dáng người cực kỳ khôi ngô đi tới thi lễ với Tô Giản nói, chính là Dương Hoài Ngọc vừa rời khỏi trường quân đội vào trong quân. Lại nói y vốn bị điều đến nhận chức ở Tây quân, lần này Tử Hạ xuất binh đánh Đại Tống dẫn tới quần chúng Đại Tống phẫn nộ, vừa vặn Triệu Thự cũng muốn nhìn xem bản lĩnh của Dương Hoài Ngọc vì thế cũng an bài y đến đại quân chinh phạt Tử Hạ lần này. Bất quá y chỉ là quan tiên phong, tướng lĩnh chân chính phụ trách quân đội chinh phạt Tử Hạ là một người hoàn toàn khác.

- Hóa ra là Dương tướng quân, đa tạ tướng quân đã đến cứu viện mới khiến cho mấy vạn dân chúng trên dưới Uyển Châu có thể giữ được tính mạng! Tô Giản nói xong trịnh trọng thi lễ với Dương Hoài Ngọc. Tuy rằng viện quân lần này tới hơi muộn, thiếu chút nữa để đối phương công phá thành Uyển Châu, nhưng bất kể thế nào đối phương vẫn cứu dân chúng toàn thành bọn họ. Cho nên Tô Giản thay mặt dân chúng tỏ vẻ cảm tạ với đối phương là điều đương nhiên.

- Tô tri châu khách khí rồi. Mạt tướng chỉ là quân tiên phong trong lần chinh phạt Tử Hạ này, phía sau còn có Lư Doãn Quách Tướng quân suất lĩnh tám vạn đại quân. Quách Tướng quân lo lắng Tô tri châu không giữ được thành Uyển Châu cho nên phái mạt tướng đến cứu viện. May mà đến kịp, nếu không mạt tướng muôn chết cũng không chối được sai lầm này! Dương Hoài Ngọc thấy đối phương thi lễ với mình lập tức cũng vội vàng tiến về phía trước đỡ lấy đối phương nói.

Lần này chuyện Đại Tống hóa giải Tử Hạ xuất binh bởi vì Triệu Thự từ chối cải cách mà dẫn phát nguy cơ nhưng đồng thời cũng đưa ra một nan đề cho triều đình Đại Tống. May mẫn là Triệu Nhan đề xuất lợi dụng tướng lĩnh Tây Hạ đầu hàng cùng với đám rác rưởi Đảng Hạng. Thứ nhất có thể giảm bớt thế lực cũ của Tây Hạ, thứ hai cũng có thể hung hăng giáo huấn người Tử Hạ một chút.

Vì thế, dưới tình huống như Đại Tống phái ra Tăng Công Lượng tự mình chủ trì, ân uy cùng thi hành, cuối cùng điều tập được tám vạn đại quân từ Tây Hạ. Chỉ quân đội này có bảy vạn người là hàng quân Tây Hạ và người Đảng Hạng được chiêu mộ, chỉ có một vạn là cấm quân Đại Tống. Hơn nữa một vạn cấm quân Đại Tống này cũng không phải để đánh giặc mà là để giám sát bảy vạn hàng quân Tây Hạ kia.

Có tám vạn người này, Đại Tống có thể chinh phạt Tử Hạ, lại phái Lư Doãn làm Nam Đình Đại Hành Doanh Mã Bộ Quân Đô Tổng Quản Kinh Lược Chiêu Thảo Sử, kiêm Kinh Hồ Nam Bắc Lộ, Quảng Nam Đông Tây Lộ tuyên phủ sứ, thống lĩnh tám vạn đại quân này đi Uyển Châu, chuẩn bị lấy Uyển Châu làm hậu phương chỉnh phạt Tử Hạ.

Lại nói, Lư Doãn không phải là một kẻ đơn giản. Trong quân đội Đại Tống, ngoại trừ lão tướng Dương Văn Quảng, Lư Doãn chính là kẻ có uy vọng cao nhất, từng bình định phản loạn Bành Sĩ Hi ở Hồ Bắc. Cũng chính vì y có kinh nghiệm cầm binh ở phía nam, cho nên mới được triều đình bổ nhiệm thống soái chinh phạt Tử Hạ lần này. Trên thực tế, trong lịch sử, vài năm sau khi mang binh đánh Tử Hạ, Lư Doãn bị đại quân Tử Hạ do Lưu Trọng Cát dẫn dắt đánh bại. Cũng bởi vì vậy về sau hậu thế thậm chí cho rằng Lư Doãn có thể so sánh với Địch Thanh.

Tô Giản cũng đã được nghe nói đến đại danh của Lư Doãn, chẳng qua khi ông ta nghe nói không ngờ lần này triều đình lại triệu tập tám vạn đại quân, hơn nữa còn định chinh phạt Tử Hạ, lập tức không khỏi biến sắc nói: - Dương tướng quân, Đại Tống ta vừa mới tiêu diệt Tây Hạ, chính là lúc cần nghỉ ngơi tu dưỡng. Nếu bây. giờ tùy tiện khai chiến với người Tử Hạ, thật sự có chút không khôn ngoan. Bệ hạ và các vị tướng công trong triều sao lại đồng ý lần xuất binh này?

- Điều này... Dương Hoài Ngọc nghe đến đó cũng hiện vẻ quỷ dị, liế xung quanh một chút, sau đó cũng cười cười nói: - Tô tri châu hỏi nhầm người rồi. Mạt tướng chỉ nghe lệnh làm theo, về phần chư công trong triều nghĩ thế nào cũng không phải mạt tướng có thể đoán được. Nhưng nếu triều đình ra lệnh này, khẳng định có lý do của mình!

Dương Hoài Ngọc cũng không phải là tướng lĩnh bình thường, y đương nhiên biết lần này triều đình muốn đuổi hổ nuốt sói. Chẳng qua chuyện này tự mình biết là được, tuyệt đối không thể công khai nói ra, nếu không sẽ phạm vào kiêng kị cho. nên y mới cố ý nói như thế.

Tô Giản cũng không biết thân phận của Dương Hoài Ngọc, nghe đến đó cũng thấy có lý, chẳng qua trong lòng vẫn có chút lo lắng. Dù sao ông ta biết khí hậu Tử Hạ nóng bức ẩm ướt, cấm quân phần lớn lại là người phương bắc, tới đây nhất định sẽ khó thích nghi với khí hậu, nói không chừng một trận dịch bệnh sẽ làm tướng sĩ trong quân ngã xuống một nửa, đến lúc đó còn nói gì đến chuyện chinh phạt Tử Hạ.

Tiếp đó, Tô Giản dẫn Đường Tử Chính và quan viên nghênh đón đoàn người Dương Hoài Ngọc vào thành. Lư Doãn đã sớm dự đoán được thành Uyển Châu bị vây lâu như vậy khẳng định hết sức thiếu thốn lương thực cho nên phía sau quân

tiên phong của Dương Hoài Ngọc chính là quân đội vận chuyển lương thực, chậm nhất hai ngày sau có thể đến được. Tô Giản biết được tin này cũng hết sức cao hứng, lập tức lấy hết lương thực còn lại trong thành ra khoản đãi quân tiên phong của Dương Hoài Ngọc, cũng cấp cho dân chúng trong thành khiến cho dân chúng cũng đột nhiên được ăn một bữa cơm no.

Vài ngày sau, Lư Doãn suất lĩnh đại quân cuối cùng cũng đến được thành Uyển Châu, mặt khác cũng mang đến số lượng lớn lương thảo binh khí, khiến cho. thành Uyển Châu trở thành hậu phương lớn để Đại Tống chỉnh phạt Tử Hạ. Mà Tô Giản thì tạm thời trở thành tổng quản hậu cần quân đội, phụ trách điều hành các loại vật tư quân nhu. Ông ta ít nhiều cũng không xa lạ gì với chiến sự cho nên làm việc cũng thuận buồm xuôi gió.


Nghe được bốn chữ "cướp lương của địch", Tô Giản cũng không nhịn được rùng mình. Cái gọi là cướp lương của địch chính là ở trong cảnh nội địch mà gom góp lương thực, nhưng kẻ địch cũng sẽ không tốt bụng chuẩn bị lương thực cho bọn họ, thậm chí còn cố ý thiêu hủy kho lương thực. Cho nên bình thường cướp lương của địch chính là để cho quân đội đi xung quanh đánh cướp. Vì vậy ẩn sau bốn chữ này, kỳ thật cất giấu máu tanh vô cùng.

Lư Doãn cũng nhìn ra ý nghĩ trong lòng Tô Giản, bất quá y cũng chỉ cười cười không giải thích. Theo y, chỉ cần có thể đánh bại kẻ thù, như vậy dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều rất bình thường, huống chỉ lần này Lư Doãn mang binh đến kỳ thật có hai mục đích. Một mặt là muốn tiêu hao thực lực hàng binh Tây Hạ trong tay, mặt khác là tiêu hao quốc lực của người Tử Hạ.

Nước nhỏ như Tử Hạ, nhân khẩu thật ra là một loại tài nguyên vô cùng quý báu. Từ hành vi mua bán và đánh cướp nhân khẩu từ Đại Tống là có thể thấy quốc nội Tử Hạ thiếu thốn nhân khẩu. Cho nên hạ thấp số lượng người Tử Hạ sẽ khiến cho bọn họ ngày sau vô lực phát động chiến tranh. Vì vậy Lư Doãn mới làm ra loại quyết định máu tanh tàn khốc này. Tuy rằng quyết định như sẽ khiến cho quân đội của mình gia tăng một chút thương vong không cần thiết nhưng lại dễ dàng đạt được mục đích tiêu hao hàng quân Tây Hạ.

Đại quân của Lư Doãn trải qua hơn tháng thời gian chuẩn bị, lúc này phương bắc đã tiến vào mùa đông rét lạnh, bên Tử Hạ tuy rằng vẫn có chút nóng bức nhưng so với trước kia đã mát mẻ hơn. Thừa cơ hội này, đại quân của Lư Doãn rốt cuộc bắt đầu thẳng tiến về phía nam. Mà lúc này Tử Hạ cũng tập kết đại quân ở biên cảnh, đại chiến hai nước hết sức căng thẳng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.