- Kim Cảnh, chuẩn bị toàn lực công thành! Sáng hôm nay Ma Kim Cảnh vừa đến soái trướng đã thấy Lưu Trọng Cát hưng phấn đứng lên phân phó với y. Đây là lần đầu tiên từ khi xuất binh Ma Kim Cảnh nhìn thấy ông ta vui vẻ như vậy.
- Thái Bảo, trong thành Uyển Châu có hỏa khí thủ thành, tướng sĩ của chúng ta đều bị hỏa khí dọa sợ. Nếu như toàn lực công thành chẳng phải là để cho. tướng sĩ đi chịu chết sao? Lúc này, Ma Kim Cảnh khó hiểu nói. Mấy lần trước toàn lực công thành bị thiệt hại nặng, sau đó bọn họ cũng chỉ thử công thành thăm dò. Một mặt là để người trong thành không yên ổn, mặt khác cũng để đợi phản ứng của Đại Tống. Nhưng hiện tại xem ra phản ứng của Đại Tống cũng hết sức chậm chạp. Điều này thật ra là một tin tức tốt đối với bọn họ.
- Ha ha, không cần lo lắng, cho dù trong thành Uyển Châu có hỏa khí cũng vô ích, chỉ sợ không cầm cự được trận đại chiến hôm nay. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, khẳng định có thể đánh một trận chiếm được Uyển Châu! Lưu Trọng Cát cười lớn nói. Tuy rằng ông ta tấn công Uyển Châu chỉ để kiểm tra phản ứng của Đại Tống một chút, nhưng nếu thành Uyển Châu đã dùng hết hỏa khí, hơn nữa binh lính lại bạc nhược, vậy ông ta có thể đánh hạ tòa thành lớn này, thuận tay lấy chút ưu đãi. Phải biết rằng Đại Tống rất giàu có, một thị trấn nhỏ cũng có không ít của cải, nói chỉ là thành Uyển Châu lớn như vậy.
- Dùng hết hỏa khí rồi! Làm sao Thái Bảo ngài biết chuyện này, chẳng lẽ ngài có mật thám trong thành Uyển Châu? Ma Kim Cảnh nghe được tin này đầu tiên là mười phần hưng phấn, ngay sau đó lại có chút nghỉ ngờ hỏi. Lẽ ra hỏa khí là chuyện tuyệt mật của thành Uyển Châu, cho dù là người Tống bình thường trong thành chỉ sợ cũng không dễ dàng biết được, càng đừng nói đến người Tử Hạ ở ngoài thành như bọn họ. Trừ phi là Lưu Trọng Cát mua chuộc được người Tống có liên quan đến hỏa khí trong thành làm mật thám mới biết được tin này.
- Ha hả. Làm gì có mật thám? Hơn nữa cho dù có mật thám thì lão thất phu Tô Giản phòng thủ thành như thùng sắt, mật thám cũng khó có thể truyền tin tức ra ngoài. Sở dĩ ta biết hỏa khí trong thành không còn nhiều nữa, tất cả là dựa vào đôi mắt này! Lưu Trọng Cát lập tức mở miệng cười nói.
- Mắt? Chẳng lẽ Thái Bảo ngài chỉ cần dùng mắt quan sát đã phân tích ra được hỏa khí trong thành sắp dùng hết sao? Ma Kim Cảnh cũng không phải ngu ngốc, lập tức hiểu ý trong lời nói của Lưu Trọng Cát, ánh mắt nhìn về đối phương cũng trở nên khiếp sợ. Bởi vì chính y cũng không nhìn ra điểm này, điều đó chứng minh sự chênh lệch giữa y và Lưu Trọng Cát.
- Không sai, trong khoảng thời gian này ta vẫn quan sát tần suất quân Tống đầu thành sử dụng hỏa khí, vì thế ta đã làm một bản ghi chép. Kết quả mấy ngày gần đây ta phát hiện quân Tống sử dụng hỏa khí càng ngày càng keo kiệt, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dùng hỏa khí. Mặt khác, mỗi lần sử dụng hỏa khí cũng rất ngắn, đặc biệt là hôm trước và hôm qua lại chỉ dùng chút hỏa khí dọa tướng sĩ chúng ta lui về. Trên thực tế lượng hỏa khí sử dụng rất nhỏ. Qua đó ta có thể đoán được, hỏa khí của Đại Tống đã đến đáy rồi! Lưu Trọng Cát vô cùng tự tin phân tích nói.
Nhưng Ma Kim Cảnh nghe những lời này của Lưu Trọng Cát lại vẫn nhíu mày khó hiểu nói:
- Thái Bảo, tuy rằng ngài phân tích rất có lý, nhưng cũng chỉ có thể chứng minh hỏa khí trong thành không còn nhiều nữa, cũng rất có thể là âm mưu của lão thất phu Tô Giản. Nếu chẳng may chúng ta đoán sai thì phải làm sao?
Ma Kim Cảnh cũng không phải là không có lý. Dù sao binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa),mặc dù Tô Giản là quan văn, nhưng cũng biết chút chiến sự, nếu không cũng không bảo vệ được thành Uyển Châu lâu như vậy, cho. nên rất có thể y dùng hỏa khí thiết lập một cái bẫy, dụ bọn họ chủ động nhảy vào.
- Ha ha. Kim Cảnh ngươi nói cũng có lý, nhưng ngươi phải biết rằng đối với Đại Tống, hỏa khí khẳng định là trọng khí của quốc gia, với thái độ của bọn họ đối với Uyển Châu thì chắc chắn sẽ không để quá nhiều hỏa khí trong thành. Cho nên dù quân Tống trong thành dùng tiết kiệm thế nào chỉ sợ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.
Lúc nói tới đây, Lưu Trọng Cát dừng lại một chút sau đó lộ ra nụ cười tàn nhẫn nói: - Lùi một bước mà nói, cho dù ta đoán sai thì thế nào, cùng lắm là tổn thất một ít sĩ tốt thôi!
Nghe Lưu Trọng Cát nói, đặc biệt là câu nói sau cùng, trong lòng Ma Kim Cảnh cũng không khỏi cả kinh, sau đó hơi sợ hãi liếc mắt nhìn Lưu Trọng Cát một cái. Đừng nhìn ông ta đối xử với y hết sức khoan dung, nhưng Ma Kim Cảnh cũng biết kỳ thực Lưu Trọng Cát hết sức hiếu sát, nhất là với kẻ thù, cũng không có chút nhân từ nào. Chỉ có điều không ngờ đối với quân đội của mình ông ta cũng như vậy.
kèn vang lên, gần tám ngàn đại quân Tử Hạ rốt cục lại phát động tiến công về phía Uyển Châu, lần này không phải là thử mà là tấn công chân chính. Ở trên đầu thành, Tô Giản cũng cảm giác được lần phát động này của người Tử Hạ rất khác, lập tức ra lệnh toàn bộ tướng sĩ trên đầu thành tập trung tỉnh thần đề phòng, đồng thời các thanh niên cường tráng trong thành cũng chuẩn bị sẵn sàng lên đầu thành hiệp trợ phòng thủ, người không dám lên đầu thành thì giúp vận chuyển khí giới thủ thành lên.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Nhìn quân Tử Hạ chậm rãi công tới, lại nhìn đám tướng sĩ đang vội vàng trên đầu thành, Tô Giản cau mày. Bởi vì hỏa khí trong thành đã tiêu hao hầu như không còn, lựu đạn còn lại không đủ trăm quả, về phần những hỏa khí khác thì đã sớm dùng hết, số lựu đạn dư lại chỉ sợ cũng chỉ đủ để sử dụng một vòng. Nếu không có cách nào dọa cho người Tử Hạ rút lui thì thành Uyển Châu sẽ gặp nguy hiểm.
Để bức bách quân đội dưới tay bán mạng, Lưu Trọng Cát để thân binh của mình tạo thành đội quân pháp, tay cầm khảm đao đốc chiến ở phía sau. Bất luận binh lính nào lùi ra sau một bước đều sẽ tử hình ngay tại chỗ, thậm chí người nhà của họ cũng sẽ bị liên lụy. Điều này khiến cho người Tử Hạ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng xông về phía trước.
Người Tử Hạ liều mạng, quân coi giữ thành Uyển Châu lập tức cảm thấy áp lực tăng lên mấy lần, sau khi bắn mấy lần tên đầu tiên, tuy rằng sát thương được một ít người Tử Hạ, nhưng căn bản không ngăn được thế công của đối phương, ngược lại để người Tử Hạ vọt đến dưới thành, sau đó mượn dùng thang và xe công thành bắt đầu leo lên. Vốn lúc này đáng lẽ phải sử dụng lựu đạn để đe dọa, nhưng Tô Giản lại không nắm chắc chút nào, cho nên chỉ có thể ra lệnh cho tướng sĩ đầu thành sử dụng thủ đoạn thủ thành bình thường, tỷ như đẩy thang ra, hoặc hất nước, ném bụi xuống, vân vân.
Thấy quân coi giữ thành Uyển Châu không sử dụng hỏa khí, Lưu Trọng Cát ở phía sau tự mình chỉ huy càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình, lập tức mệnh lệnh đại quân gia tăng công thành. Kết quả thậm chí có tướng sĩ Tử Hạ giết lên đầu thành, trong lúc nhất thời, quân Tống đầu thành loạn thành một đoàn. Dù sao số quân Tống này vốn là một ít châu binh huấn luyện không được đầy đủ, ngoài ra còn có thanh niên cường tráng trong thành hỗn tạp trong đó, làm sao có thể là đối thủ của quân chính quy Tử Hạ?
Tô Giản thấy tướng sĩ trên thành liên tiếp bại lui, cũng gấp gáp muốn chết, rốt cục quyết tâm hạ lệnh sử dụng số hỏa khí cuối cùng. Kết quả là nhờ liên tục ném hỏa khí nên đã thanh trừ được binh lính Tử Hạ trên đầu thành. Mặt khác người Tử Hạ đang công thành bên dưới nghe được tiếng lựu đạn nổ mạnh cũng bị hù không nhẹ, không ít người bị dọa đến mức xoay người bỏ chạy.
Nhưng lúc này đội đốc chiến do Lưu Trọng Cát an bài cuối cùng cũng nổi lên tác dụng, hơn mười binh sĩ Tử Hạ chạy trốn lập tức bị đao chém. Nhìn những đầu người rơi xuống, lại nhớ đến người thân ở nhà khiến cho người Tử Hạ còn lại không dám lui nữa, chỉ có thể kiên trì xoay người sang chỗ khác. Chỉ là bọn họ không ngờ sau khi quân Tống ném một vòng lựu đạn lập tức tịt ngòi, bất kể họ tiến công như thế nào đầu thành Uyển Châu cũng không vang lên tiếng nổ của hỏa khí nữa.
- Ha ha ha, hỏa khí trong thành Uyển Châu đã dùng hết rồi, truyền mệnh lệnh của ta, toàn lực công thành, sau khi vào thành không quân kỷ ba ngày! Lưu Trọng Cát thấy vậy lập tức cười lớn mở miệng nói. Cái gọi là không quân kỷ ba ngày chính là trong vòng ba ngày, người Tử Hạ có thể tự do đánh cướp thành Uyển Châu vừa chiếm được, tất cả các chiến lợi phẩm đều thuộc về bản thân. Điều này làm cho người Tử Hạ đang công thành hống lên một tiếng như sói, cũng không còn cố ky nữa mà toàn lực công thành.
Nói xong, Tô Giản rút kiếm tự vẫn, thà chết cũng không muốn rơi vào tay người Tử Hạ. Nhưng đúng lúc này, Đường Tử Chính cũng hét lớn một tiếng: - Người Tử Hạ lui binh rồi!
Những lời này của Đường Tử Chính rốt cục cứu Tô Giản một mạng. Khi ông ta vừa mở mắt ra, lại phát hiện người Tử Hạ vốn đã công lên đầu thành không ngờ lại thật sự lui binh, thậm chí còn co rút binh lực về phía sau, dường như là phòng bị cái gì đó.
Không đợi đám người Tô Giản hiểu rõ tình hình, chỉ thấy phía đông bắc truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó là một đoàn ky binh hơn ngàn người như giao long giết qua, mục tiêu chính là đại quân Tử Hạ đối diện. Kết quả người Tử Hạ không kịp hình thành trận hình phòng thủ bị chỉ ky binh này làm cho tán loạn. Ngay sau đó lại một đại quân mấy nghìn người giết đến, giống như mãnh hổ lao thẳng đến đại quân Tử Hạ đang hỗn loạn. Chi quân đội này khác với châu binh trong thành Uyển Châu, được huấn luyện, có tố chất, đằng đằng sát khí. Người Tử Hạ đối mặt với bọn họ chỉ sợ không có bất kỳ sức hoàn thủ nào, trên chiến trường tạo thành tình cảnh một bên đồ sát.
Nhìn trước sau hai chỉ đại quân lao ra, lại nhìn cờ hiệu quen thuộc trong quân, Tô Giản cũng không nhịn được kích động hét lớn một tiếng: - Viện binh của Đại Tống tới rồi! Mở thành! Giết địch!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]