Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Triệu Nhan, Bảo An công chúa các nàng đều vô cùng kinh ngạc, cuối cùng Tào Dĩnh hiểu rõ Triệu Nhan nhất dường như đoán được ra là cái gì, lập tức mở miệng hỏi:
- Phu quân, chàng mời Nhan nương tử đến trường học, vậy cho người ta bao nhiêu thúc tu?
- Thúc tu? Cái này... còn phải trả tiền đó sao?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng sững sờ, hắn đương nhiên biết lão sư cũng cần tiền lương, nhưng trường tiểu học Thanh Thủy của hẳn không giống vậy, tất cả học sinh đến trường đều không thu tiền, tương đương với một trường tiểu học từ thiện, ví dụ như lão sư như hắn cũng đều không cần thù lao gì, hơn nữa hắn vẫn luôn cảm thấy Nhan Ngọc Như có thể mỗi ngày nhàn rỗi đến trường học nghe giảng, chỉ sợ cũng không phải là loại người phát sầu vì tiền, vì vậy theo hắn, mời Nhan Ngọc Như tương đương là mình mời đến công nhân tình nguyện, tất cả lao động đều là miễn phí.
Nghe thấy Triệu Nhan căn bản không muốn trả thù lao, đám người Tào Dĩnh cũng không nhịn được dùng tay xoa trán, đối với suy nghĩ của Triệu Nhan thực sự không biết phải nói gì, cũng may mắn các nàng nhiều lời hỏi thêm vài câu, nếu không Nhan Ngọc Như bận rộn lâu dài mà không có một đồng thù lao, dựa vào tính tình của nàng sẽ ắt phải rất thẹn thùng không mở miệng đòi tiền với Triệu Nhan, cuối cùng nhất định sẽ tạo thành một hiểu lầm lớn.
- Phu quân, chẳng lẽ chàng không có phát kỳ thật tình trạng cuộc sống của Nhan Ngọc Như cũng không tốt sao?
Lúc này ngay cả Tiết Ninh Nhi cũng có chút nhìn không được rồi, lập tức vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
- Ách? Cái này... ta dường như không có phát hiện, làm sao mà mọi người biết được?
Triệu Nhan ăn ngay nói thật, thật sự là hắn không phát hiện ra vấn đề này, nếu không căn bản cũng sẽ không nghĩ đến chuyện không trả thù lao cho đối phương.
- Chẳng lẽ phu quân chàng vốn cũng không phát hiện ra, trong khoảng thời gian này Nhan Ngọc Như cũng không mang trang sức gì sao?
Tiết Ninh Nhi lại mở miệng hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ phu quân chàng vốn không có phát hiện, trong khoảng thời gian này Nhan nương tử cũng không dùng bất luận loại son phấn gì sao? Tuy rằng da của nàng rất mềm mại, chỉ cần thoa một lớp phấn mỏng sẽ khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Lúc này Gia Luật Tư cũng mở miệng nói.
- Có điều phu quân còn không biết, người bên người Nhan nương tử chính là nha hoàn Ẩn Nương kia, mỗi ngày đều ra bên ngoài hái rau dại. Tuy răng trong nhà các nàng nuôi ngỗng, nhưng rau dại cũng cần dùng quá nhiều.
Lúc này Tào Dĩnh cũng thở dài mở miệng nói.
- Tam đệ chính là rất sơ ý rồi, trong khoảng thời gian này Ngọc Như muội muội đi học, qua qua lại lại cũng chỉ có hai bộ quần áo thay đổi tắm giặt, điều này đối với một nữ tử mà nói, cũng không khỏi là quá keo kiệt đi.
Lúc này Bảo An công chúa cũng mở miệng nói.
Tuy nhiên sau khi Triệu Nhan nghe xong lời nói của các nàng, cũng đầu đầy mồ hôi, đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được, không ngờ những nữ nhân này lại cẩn thận quan sát một người như vậy, trong khoảng thời gian này tuy rằng hắn mỗi ngày gặp mặt Nhan Ngọc Như, nhưng có trời đất chứng giám, hắn căn bản không chú ý đến đối phương đeo trang sức gì, có dùng son phấn gì hay không, cũng sẽ không chú ý đến đối phương có thay quần áo khác hay không, càng không nhàm chán đến hỏi thăm nha hoàn của Nhan Như Ngọc đào nhiều hay ít rau dại, kể cả vấn đề nuôi ngỗng hay ăn rau dại như thế là quá nhiều, ...
- Đúng đấy, tam đệ ngươi cũng quá sơ ý rồi, ta sau khi biết những tình hình này, ngay lập tức đoán được cuộc sống của Nhan Ngọc Như khẳng định không thể nào là giàu có được.
Cuối cùng Thọ Khang công chúa cũng tiến lên bổ một đao cho Triệu Nhan nói, tuy nhiên Triệu Nhan lại có chút khinh bỉ nhìn nàng một cái, hắn dám đánh cuộc, dựa vào tình tình của tam tỷ này của mình, khẳng định là không nghĩ tới bất luận một cái gì ở trên. Nhiều nhất cũng chỉ là nghe bọn Tào Dĩnh trò chuyện mà nghĩ đến, vì vậy mới biết tình huống của Nhan Ngọc Như.
- Ta hiểu, tuy nhiên bây giờ vẫn chưa muộn, hiện tại mời một lão sư của trường học mỗi tháng trả từ ba đến năm xâu tiền, nếu tình hình của Nhan Ngọc Như không tốt như vậy, chúng ta liền đưa năm xâu là được rồi, nhiều hơn nữa thì có vẻ có chút quá mức đi, chỉ sợ đối phương cũng không muốn nhận.
Cuối cùng Triệu Nhan cúi đầu nhận sai nói, và đúng lúc sửa sai lầm.
- Năm xâu là vừa vặn, bên người Nhan Ngọc Như chỉ mang theo một tiểu nha hoàn, số tiền này cũng đủ cho hai người bọn họ chỉ tiêu rồi, ta liền sai người chuẩn bị một chút, sau đó cùng phu quân đi!
Tào Dĩnh nghe đến đó cũng lập tức tán thành nói.
- Hiện tại đi luôn, không phải là chờ đến cuối tháng mới phát tiền công sao?
Triệu Nhan nghe thấy lời của Tào Dĩnh thì kinh ngạc hỏi, hắn nhớ rõ bất kể là bây giờ hay đời sau, bình thường đều là làm việc mới có tiền lương, hiện tại như thế nào mà Nhan Như Ngọc còn chưa có làm việc đã lấy tiền trước?
- Phu quân coi tiên sinh là cái gì vậy, tuy rằng Nhan Ngọc Như là nữ tử, nhưng cũng là tiên sinh chàng mời đến, nếu là tiên sinh, vậy phải dùng lễ nghỉ tiên sinh để đối đãi, tuyệt đối không thể qua loa, bất kể là nhà ai mi n sinh đều đưa thúc tu trước, chỉ khi người ta nguyện ý nhận mới bắt đầu dạy học, đạo lý trong thiên hạ đều là như vậy, dù sao tiên sinh cũng không phải tôi tớ của nhà chúng ta?
Tào Dĩnh cười giải thích, mời tiên sinh cũng không phải là bỏ tiền ra là có thể giải quyết được, thậm chí có vài thời điểm người có tiền cũng chưa chắc mời được tiên sinh đâu.
Nghe đến đó cuối cùng Triệu Nhan cũng hiểu rõ ràng phân lượng của bốn chữ "Tôn sư trọng đạo”, có lẽ ở đời sau thương nghiệp hóa, giáo sư đã sớm trở nên không khác biệt nhiều với các chức nghiệp bình thường khác, nhưng ở thời kỳ Đại Tống này, giáo sư là được tuyệt đại đa số mọi người cùng nhau tôn sùng, dù sao hai chữ "tiên sinh" này có lúc còn ngang bằng với hai chữ "phụ thân".
Làm một lão sư, tự nhiên Triệu Nhan cũng hy vọng chức nghiệp của mình được người khác tôn kính, càng sẽ không chủ động phá hư lễ ngộ nên nhận được của giáo sư, vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, hắn lập tức cùng Tào Dĩnh mang theo mấy thứ lễ bái sư đến cho Nhan Ngọc Như, chính mình mang đến nhà cho đối phương.
Lúc này Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương đang ăn cơm chiều, so sánh với đoạn thời gian trước, cuộc sống hiện tại của các nàng khổ hơn rất nhiều, cơm chiều chỉ có hai chén canh suông như cháo loãng, mặt khác còn có một bát nhỏ rau dại chưng, bắt đầu ăn sẽ rất chát, may mắn là hôm nay Ẩn Nương lại bắt được một con cá lớn chừng bàn tay, được làm thành cá chưng đặt trên bàn, nhưng Nhan Ngọc Như lại không động đến chút nào, tất cả đều nhường lại cho Ẩn Nương, dù sao nàng đang là thời điểm trưởng thành, hơn nữa còn phải làm việc, tự nhiên sẽ muốn ăn nhiều một chút.
Cũng đúng lúc này, Nhan Ngọc Như các nàng chợt nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài, hiện tại tuy rằng trời còn chưa tối hẳn, nhưng ánh mặt trời đã chìm xuống hơn phân nửa, trong nhà các nàng lại chỉ có hai nữ tử, chỉ cần là người biết chuyện, chắc có lẽ sẽ không chọn lúc này để đến viếng thăm.
Nghĩ đến những điều đó, Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương đều lộ ra vẻ cảnh giác, lập tức buông bát đũa xuống đi ra phòng khách, vào trong sân cầm lấy hai cây gậy gỗ giấu ở đăng sau lưng, đoạn thời gian trước các nàng cũng đã gặp không ít những kẻ phóng đãng quấy rầy, nếu không phải các nàng đêu có chút võ nghệ, hơn nữa tính cảnh giác cao, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Chủ tớ hai người lập tức cầm vũ khí trong tay đi đến phía sau cửa chính, sau đó Ẩn Nương cao giọng hỏi:
- Ai ở bên ngoài?
- Nhan nương tử xin mở cửa, quận vương nhà ta và vương phi đến viếng thăm!
Từ bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo của nữ giới.
Ngay lập tức Nhan Ngọc Như nghe ra người nói chuyện là thị nữ Mịch Tuyết bên người Tào Dĩnh, đối phương cũng cùng nàng nghe giảng bài ở trường học, điều này khiến nàng vội vàng mang vũ khí trong tay đặt ở phía sau cửa, sửa sang lại quần áo đích thân đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Triệu Nhan và Tào Dĩnh mang theo một đám thị nữ hộ vệ vương phủ đứng ở ngoài cửa.
- Tiểu nữ tử bái kiến quận vương, vương phi!
Nhan Ngọc Như lập tức mang theo Ẩn Nương tiến lên hành đồng thời trong lòng đang suy đoán tại sao lại viếng thăm vào lúc này, chẳng lẽ vẫn là vì chuyện đến trường làm lão sư?
- Nhan nương tử không cần đa lễ, hôm nay ta cùng với phu quân đến đây, là cố ý đưa thúc tu đến mời nàng đến trường dạy học, mong rằng Nhan nương tử vui lòng nhận lấy!
Tào Dĩnh làm việc luôn luôn ngay thẳng, sau khi nhìn thấy Nhan Ngọc Như lập tức nói ngay vào việc chính.
Vốn Nhan Ngọc Như cũng đang vì chuyện này mà lo lắng, lại không nghĩ đến Tào Dĩnh và Triệu Nhan không ngờ lại đích thân đem thúc tu đưa đến cửa, điều này khiến cho nàng trong lúc nhất thời cũng có chút cảm giác được thương mà sợ, tuy nhiên từ trước đến nay tính tình nàng đều lạnh lùng nên rất nhanh liền khôi phục tâm trạng bình tĩnh, thi lễ với Tào Dĩnh:
- Làm phiền quận vương cùng vương phi đến, nếu hai vị không chê xin mời vào trong nói chuyện.
Sau khi Triệu Nhan và Tào Dĩnh ngồi xuống, Nhan Ngọc Như cùng phu thê bọn họ hàn huyên vài câu, bởi vì sắc trời đã tối, vì vậy rất nhanh Triệu Nhan liền sai người mang thúc tu đến, ngoại trừ mỗi tháng năm xâu tiền còn có mười cái thịt khô, đây cũng là lễ vật tiêu chuẩn của lễ bái sư, cũng là quy củ lúc trước Khổng Tử định ra, thậm chí cái từ “Thúc tu” này vốn chính là chỉ thịt khô, đương nhiên thời đại thay đổi, tiêu chuẩn lễ bái sư cũng đã thay đổi, tuy nhiên người bình thường vẫn nhận thêm thịt khô ở trong lễ bái sư, mặt khác Tào Dĩnh còn chuẩn bị những thứ quà tặng khác, cũng không phải rất quý giá, nhưng lại hết sức hữu dụng.
Đối với thù lao mỗi tháng năm xâu tiền Nhan Ngọc Như hết sức hài lòng, về phần Ẩn Nương bên người nàng thì nhìn chằm chằm vào mười cái thịt khô mà nuốt nước miếng, lúc này Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng đứng dậy cáo từ, Nhan Ngọc Như lập. tức tiễn bọn họ ra ngoài cửa, đợi cho đến khi nàng đóng cửa quay lại phòng khách, lại nhìn thấy Ẩn Nương đã ôm một khối thịt khô đang liều mạng gặm, đáng tiếc mặc dù tuổi của nàng còn trẻ, nhưng thịt khô cũng quá cứng, căn bản là gặm không được.
Nhìn thấy bộ dạng của Ẩn Nương, Nhan Ngọc Như cảm thấy vừa buồn cười vừa có chút chua xót, lập tức bảo nàng mang thịt khô cắt ra ăn tiếp, mà mình cũng thở phào một hơi, từ nay về sau, các nàng không bao giờ phải bớt ăn mà sống nữa rồi.
Trên đường trở về, Triệu Nhan cũng đồng dạng thở phào một cái, có lão sư Nhan Ngọc Như này, việc học tập của các họcsinh có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng, rốt cục hắn cũng có thể an tâm đến giảng bài cho người ở đạo quán của Tào Dật rồi, chỉ là không biết sau khi bọn họ nghe nội dung mình giảng, sẽ có biểu cảm thế nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]