Chương trước
Chương sau
Cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, “lọc cọc” trở về nha môn Đả Canh Nhân, ở dưới Tống Đình Phong dẫn dắt, đi địa lao.

Ngục tốt mở ra cửa sắt đi thông lòng đất, Tống Đình Phong đi ở phía trước, khi đi ngang qua phòng tra tấn, buồn bực nói:

“Ninh Yến à, mỗi lần nhìn thấy những dụng cụ hành hình cổ quái này, ta liền cảm thấy mình tựa như đã quên cái gì.”

Hứa Thất An không quen thuộc đối với địa lao Đả Canh Nhân, đối với dụng cụ hành hình lại càng không quen thuộc, cho nên không để ý lời của Tống Đình Phong.

“Tối nay đi câu lan đi, nhưng ngươi phải dịch dung trước.”

“Có rảnh nói sau, bây giờ làm sao có thời gian đi câu lan.”

Hai người nói mấy câu, rất nhanh tới cửa phòng giam giam giữ sứ đoàn Vân Châu.

Hộ vệ đi theo sứ đoàn Vân Châu đã bị Hoài Khánh hạ lệnh chém giết, để lại quan viên đoàn đàm phán cùng Cơ Viễn, Hứa Nguyên Sương, Hứa Nguyên Hòe.

Ba người bị nhốt cùng một chỗ, lột đi áo bào ngăn nắp đẹp đẽ, khoác lên áo tù nhân.

Gân tay chân Hứa Nguyên Hòe lại bị đánh gãy, đeo còng tay xiềng chân, suy yếu dựa vào vách tường.

Nhìn thấy Hứa Thất An mở ra cửa lao tiến vào, ba người phản ứng không giống nhau.

Cơ Viễn nhíu mày, lui một bước.

Hứa Nguyên Hòe ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại xoay đi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngươi, ngươi tới làm cái gì...”

Hứa Nguyên Sương đối với vị đại ca này, tâm tình phức tạp hơn nhiều, có địch ý từ nhỏ bị rót vào, bị mẫu thân ảnh hưởng hình thành thương tiếc, có muội muội sùng kính đối với ca ca, cũng có bất đắc dĩ mỗi người một chủ.

Dẫn tới chính nàng cũng không phân biệt rõ đối với đại ca rốt cuộc ôm cảm tình như thế nào.

“Hứa Bình Phong bảo hai ngươi đến kinh thành làm cái gì, cố ý ghê tởm ta, hay là tăng lên tỷ lệ sai lầm được phép mắc của Cơ Viễn?”

Hứa Thất An lạnh lùng đối đãi bọn họ.

Hứa Nguyên Sương cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Ta cảm thấy hai cái đều có.”

Hứa Thất An đánh giá hai người một lần, cười nhạo nói:

“Xem ra là bị coi là con kiến tùy ý có thể vứt bỏ. Thật sự là phế vật, ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có.”

Hứa Nguyên Hòe nắm chặt nắm tay, nhưng gân tay đã đứt, ngay cả nắm tay cũng nắm không chặt.

Hứa Nguyên Sương đã ủy khuất lại xấu hổ, cúi đầu.

“Đã đến kinh thành, cũng đừng nghĩ đi nữa, nơi này không thích hợp các ngươi.” Hứa Thất An quay đầu nhìn về phía Tống Đình Phong:

“Mang bọn họ chuyển dời đến lòng đất Quan Tinh lâu.”

Tống Đình Phong gật đầu.

“Tiểu tử kia tra hỏi chưa?” Hứa Thất An nhìn về phía Cơ Viễn lưng tựa tường.

“Tìm thuật sĩ Ti Thiên Giám hỏi rồi, nội dung thuộc loại cơ mật, ta chưa từng xem.” Tống Đình Phong nói xong, nhìn Hứa Nguyên Sương, tặc lưỡi nói:

“Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đừng đưa đi Ti Thiên Giám, Ninh Yến, ngươi mang về nhà làm tiểu thiếp đi.”

Hắn không biết thân thế của Hứa Thất An, cùng ân oán khúc mắc với Vân Châu nhất mạch.

Về sau có cơ hội trái lại có thể mang về nhà để Nhị thúc gặp bọn họ, thuận tiện xem em gái ruột cùng em gái họ đấu pháp, người nào lợi hại hơn... Hứa Thất An đi đến trước mặt Cơ Viễn, ở cao nhìn xuống quan sát:

“Ngươi ở trong đám huynh đệ phế vật này, xếp thứ chín?”

Cơ Viễn không nổi giận chút nào, mặt mang mỉm cười:

“Cơ Viễn ra mắt biểu huynh.”

Sau khi bị giam giữ đến địa lao Đả Canh Nhân, Cơ Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi phân tích đơn giản, hắn cho rằng Hứa Thất An vẫn có chút đầu óc. Tuy nhân cơ hội phát động chính biến, nâng đỡ một nữ nhân thượng vị, nhưng Hứa Thất An chưa giết mình, nói rõ ôm tâm lý còn có giá trị lợi dụng.

Không chừng là muốn lấy hắn đàm phán với Vân Châu.

“Bốp!”

Hứa Thất An trở tay tát một cái ở trên mặt hắn.

Cơ Viễn một thư sinh yếu ớt, làm sao chịu được, như bao cát rách ngã văng ra ngoài, ù tai từng trận, thật lâu không dậy được.

“Bớt đu bám thân thích, ai là biểu huynh của ngươi.” Hứa Thất An vẻ mặt bình tĩnh, tựa như vừa rồi đập bay một con ruồi bọ.

“Đích tử hay thứ tử?” Hắn lại hỏi.

Cơ Viễn ù tai, nghe không quá rõ, thấy Hứa Thất An lại giơ lên bàn tay, sắc mặt điên cuồng thay đổi, vẫn là Hứa Nguyên Sương niệm ở biểu huynh muội một hồi, thay hắn trả lời:

“Thứ tử (con vợ kế)...”

Hứa Thất An “Ồ” một tiếng, cười nhạo nói:

“Tiện thiếp sinh à, lại là một quân cờ không có giá trị gì, ngươi cảm thấy vị kia thành Tiềm Long, nguyện ý trả giá bao nhiêu để chuộc ngươi?

“Nghĩ kỹ rồi lại nói, cái này quyết định ngươi có thể còn sống trở lại Vân Châu hay không.”

Võ…võ phu thô bỉ... Cơ Viễn vịn tường, gian nan đứng dậy, má sưng lên cao cao, đột nhiên cúi đầu, phun ra một cái răng dính máu.

Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:

“Hắn là thân đệ đệ (em trai ruột) Cơ Huyền.”

Mắt Hứa Thất An phát sáng, cười lên:

“Thú vị!”

Hắn chậm rãi đi về phía Cơ Viễn, người sau thất kinh dán lên trên tường, một cái tát vừa rồi đánh tan toàn bộ sự tự tin và lòng tin của hắn.

“Không hổ là huynh đệ, ngươi và Cơ Huyền giống nhau, đều thiếu sự tự mình hiểu lấy.”

Hắn vỗ vỗ mặt Cơ Viễn, mang theo Tống Đình Phong, còn có một đôi đệ muội đi ra khỏi phòng giam.

Cơ Viễn lưng dán tường, hai nắm tay siết chặt, vẻ mặt oán độc cùng khuất nhục.

Trong hành lang, Hứa Thất An đi chưa được mấy bước, liền nghe giọng thanh thúy của thiếu nữ, từ trong một gian phòng giam bên trái truyền đến:

“Ai ai, là Hứa Ngân la sao?”

Quay đầu nhìn lại, là nữ tử tóc rối tung, áo tù nhếch nhác, ngũ quan cực kỳ tươi đẹp.

Hứa Thất An ngẩn ra một phen:

“Ngươi là ai.”

“Ta là Đạo Môn (đạo ở đây mang nghĩa trộm),không, Thần Thâu Môn A Trúc, khi thiên nhân chi tranh, ngươi mang ta bắt vào.”

Nữ tử như là bị đả kích thật lớn, vẻ mặt kích động túm lấy hàng rào.

“Ồ, là ngươi à, có chuyện gì sao.” Hứa Thất An hoang mang nói.

“Ngươi chừng nào thả ta ra ngoài? Ta đã bị giam chín tháng rồi.” A Trúc giọng điệu kích động.

Hứa Thất An nhìn phía Tống Đình Phong:

“Nữ nhân này xử lý như thế nào?”

Tống Đình Phong bĩu môi:

“Như cô ta loại kẻ tái phạm nổi tiếng giang hồ này, hoặc là lưu đày, hoặc chém đầu, hoặc nhốt đến chết. Ngươi trước khi đưa cô ta vào, không phải từng dặn dò trông giữ cẩn thận, tương lai hữu dụng sao.”

Hứa Thất An thầm nhủ, ta con mẹ nó cũng quên rồi.

Bây giờ vừa vặn là lúc dùng người, để sau an bài cho nàng một cái cương vị... Hứa Thất An mới vừa đi r khỏi cửa chính địa lao, Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:

“Cơ Viễn mấy ngày nay, có âm thầm tiếp xúc với Trần quý phi.”

Trần quý phi... Hứa Thất An gật gật đầu, quay sang nói với Tống Đình Phong:

“Ngày mai mang sứ đoàn Vân Châu kéo ra ngoài đi một chuyến, cho dân chúng kinh thành một niềm vui bất ngờ.”

Rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, cùng Tống Đình Phong áp giải Hứa Nguyên Sương Hứa Nguyên Hòe tới Ti Thiên Giám mỗi người đi một ngả.

Hắn một đường giục ngựa, hướng tới hoàng cung.

Vừa lúc, trong vụ án Phúc Phi có cái băn khoăn chưa giải được, hắn muốn đích thân hỏi Trần quý phi một phen. Cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, “lọc cọc” trở về nha môn Đả Canh Nhân, ở dưới Tống Đình Phong dẫn dắt, đi địa lao.

Ngục tốt mở ra cửa sắt đi thông lòng đất, Tống Đình Phong đi ở phía trước, khi đi ngang qua phòng tra tấn, buồn bực nói:

“Ninh Yến à, mỗi lần nhìn thấy những dụng cụ hành hình cổ quái này, ta liền cảm thấy mình tựa như đã quên cái gì.”

Hứa Thất An không quen thuộc đối với địa lao Đả Canh Nhân, đối với dụng cụ hành hình lại càng không quen thuộc, cho nên không để ý lời của Tống Đình Phong.

“Tối nay đi câu lan đi, nhưng ngươi phải dịch dung trước.”

“Có rảnh nói sau, bây giờ làm sao có thời gian đi câu lan.”

Hai người nói mấy câu, rất nhanh tới cửa phòng giam giam giữ sứ đoàn Vân Châu.

Hộ vệ đi theo sứ đoàn Vân Châu đã bị Hoài Khánh hạ lệnh chém giết, để lại quan viên đoàn đàm phán cùng Cơ Viễn, Hứa Nguyên Sương, Hứa Nguyên Hòe.

Ba người bị nhốt cùng một chỗ, lột đi áo bào ngăn nắp đẹp đẽ, khoác lên áo tù nhân.

Gân tay chân Hứa Nguyên Hòe lại bị đánh gãy, đeo còng tay xiềng chân, suy yếu dựa vào vách tường.

Nhìn thấy Hứa Thất An mở ra cửa lao tiến vào, ba người phản ứng không giống nhau.

Cơ Viễn nhíu mày, lui một bước.

Hứa Nguyên Hòe ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại xoay đi, vẻ mặt lạnh lùng.

“Ngươi, ngươi tới làm cái gì...”

Hứa Nguyên Sương đối với vị đại ca này, tâm tình phức tạp hơn nhiều, có địch ý từ nhỏ bị rót vào, bị mẫu thân ảnh hưởng hình thành thương tiếc, có muội muội sùng kính đối với ca ca, cũng có bất đắc dĩ mỗi người một chủ.

Dẫn tới chính nàng cũng không phân biệt rõ đối với đại ca rốt cuộc ôm cảm tình như thế nào.

“Hứa Bình Phong bảo hai ngươi đến kinh thành làm cái gì, cố ý ghê tởm ta, hay là tăng lên tỷ lệ sai lầm được phép mắc của Cơ Viễn?”

Hứa Thất An lạnh lùng đối đãi bọn họ.

Hứa Nguyên Sương cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Ta cảm thấy hai cái đều có.”

Hứa Thất An đánh giá hai người một lần, cười nhạo nói:

“Xem ra là bị coi là con kiến tùy ý có thể vứt bỏ. Thật sự là phế vật, ngay cả giá trị lợi dụng cũng không có.”

Hứa Nguyên Hòe nắm chặt nắm tay, nhưng gân tay đã đứt, ngay cả nắm tay cũng nắm không chặt.

Hứa Nguyên Sương đã ủy khuất lại xấu hổ, cúi đầu.

“Đã đến kinh thành, cũng đừng nghĩ đi nữa, nơi này không thích hợp các ngươi.” Hứa Thất An quay đầu nhìn về phía Tống Đình Phong:

“Mang bọn họ chuyển dời đến lòng đất Quan Tinh lâu.”

Tống Đình Phong gật đầu.

“Tiểu tử kia tra hỏi chưa?” Hứa Thất An nhìn về phía Cơ Viễn lưng tựa tường.

“Tìm thuật sĩ Ti Thiên Giám hỏi rồi, nội dung thuộc loại cơ mật, ta chưa từng xem.” Tống Đình Phong nói xong, nhìn Hứa Nguyên Sương, tặc lưỡi nói:

“Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đừng đưa đi Ti Thiên Giám, Ninh Yến, ngươi mang về nhà làm tiểu thiếp đi.”

Hắn không biết thân thế của Hứa Thất An, cùng ân oán khúc mắc với Vân Châu nhất mạch.

Về sau có cơ hội trái lại có thể mang về nhà để Nhị thúc gặp bọn họ, thuận tiện xem em gái ruột cùng em gái họ đấu pháp, người nào lợi hại hơn... Hứa Thất An đi đến trước mặt Cơ Viễn, ở cao nhìn xuống quan sát:

“Ngươi ở trong đám huynh đệ phế vật này, xếp thứ chín?”

Cơ Viễn không nổi giận chút nào, mặt mang mỉm cười:

“Cơ Viễn ra mắt biểu huynh.”

Sau khi bị giam giữ đến địa lao Đả Canh Nhân, Cơ Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi phân tích đơn giản, hắn cho rằng Hứa Thất An vẫn có chút đầu óc. Tuy nhân cơ hội phát động chính biến, nâng đỡ một nữ nhân thượng vị, nhưng Hứa Thất An chưa giết mình, nói rõ ôm tâm lý còn có giá trị lợi dụng.

Không chừng là muốn lấy hắn đàm phán với Vân Châu.

“Bốp!”

Hứa Thất An trở tay tát một cái ở trên mặt hắn.

Cơ Viễn một thư sinh yếu ớt, làm sao chịu được, như bao cát rách ngã văng ra ngoài, ù tai từng trận, thật lâu không dậy được.

“Bớt đu bám thân thích, ai là biểu huynh của ngươi.” Hứa Thất An vẻ mặt bình tĩnh, tựa như vừa rồi đập bay một con ruồi bọ.

“Đích tử hay thứ tử?” Hắn lại hỏi.

Cơ Viễn ù tai, nghe không quá rõ, thấy Hứa Thất An lại giơ lên bàn tay, sắc mặt điên cuồng thay đổi, vẫn là Hứa Nguyên Sương niệm ở biểu huynh muội một hồi, thay hắn trả lời:

“Thứ tử (con vợ kế)...”

Hứa Thất An “Ồ” một tiếng, cười nhạo nói:

“Tiện thiếp sinh à, lại là một quân cờ không có giá trị gì, ngươi cảm thấy vị kia thành Tiềm Long, nguyện ý trả giá bao nhiêu để chuộc ngươi?

“Nghĩ kỹ rồi lại nói, cái này quyết định ngươi có thể còn sống trở lại Vân Châu hay không.”

Võ…võ phu thô bỉ... Cơ Viễn vịn tường, gian nan đứng dậy, má sưng lên cao cao, đột nhiên cúi đầu, phun ra một cái răng dính máu.

Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:

“Hắn là thân đệ đệ (em trai ruột) Cơ Huyền.”

Mắt Hứa Thất An phát sáng, cười lên:

“Thú vị!”

Hắn chậm rãi đi về phía Cơ Viễn, người sau thất kinh dán lên trên tường, một cái tát vừa rồi đánh tan toàn bộ sự tự tin và lòng tin của hắn.

“Không hổ là huynh đệ, ngươi và Cơ Huyền giống nhau, đều thiếu sự tự mình hiểu lấy.”

Hắn vỗ vỗ mặt Cơ Viễn, mang theo Tống Đình Phong, còn có một đôi đệ muội đi ra khỏi phòng giam.

Cơ Viễn lưng dán tường, hai nắm tay siết chặt, vẻ mặt oán độc cùng khuất nhục.

Trong hành lang, Hứa Thất An đi chưa được mấy bước, liền nghe giọng thanh thúy của thiếu nữ, từ trong một gian phòng giam bên trái truyền đến:

“Ai ai, là Hứa Ngân la sao?”

Quay đầu nhìn lại, là nữ tử tóc rối tung, áo tù nhếch nhác, ngũ quan cực kỳ tươi đẹp.

Hứa Thất An ngẩn ra một phen:

“Ngươi là ai.”

“Ta là Đạo Môn (đạo ở đây mang nghĩa trộm),không, Thần Thâu Môn A Trúc, khi thiên nhân chi tranh, ngươi mang ta bắt vào.”

Nữ tử như là bị đả kích thật lớn, vẻ mặt kích động túm lấy hàng rào.

“Ồ, là ngươi à, có chuyện gì sao.” Hứa Thất An hoang mang nói.

“Ngươi chừng nào thả ta ra ngoài? Ta đã bị giam chín tháng rồi.” A Trúc giọng điệu kích động.

Hứa Thất An nhìn phía Tống Đình Phong:

“Nữ nhân này xử lý như thế nào?”

Tống Đình Phong bĩu môi:

“Như cô ta loại kẻ tái phạm nổi tiếng giang hồ này, hoặc là lưu đày, hoặc chém đầu, hoặc nhốt đến chết. Ngươi trước khi đưa cô ta vào, không phải từng dặn dò trông giữ cẩn thận, tương lai hữu dụng sao.”

Hứa Thất An thầm nhủ, ta con mẹ nó cũng quên rồi.

Bây giờ vừa vặn là lúc dùng người, để sau an bài cho nàng một cái cương vị... Hứa Thất An mới vừa đi r khỏi cửa chính địa lao, Hứa Nguyên Sương thấp giọng nói:

“Cơ Viễn mấy ngày nay, có âm thầm tiếp xúc với Trần quý phi.”

Trần quý phi... Hứa Thất An gật gật đầu, quay sang nói với Tống Đình Phong:

“Ngày mai mang sứ đoàn Vân Châu kéo ra ngoài đi một chuyến, cho dân chúng kinh thành một niềm vui bất ngờ.”

Rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, cùng Tống Đình Phong áp giải Hứa Nguyên Sương Hứa Nguyên Hòe tới Ti Thiên Giám mỗi người đi một ngả.

Hắn một đường giục ngựa, hướng tới hoàng cung.

Vừa lúc, trong vụ án Phúc Phi có cái băn khoăn chưa giải được, hắn muốn đích thân hỏi Trần quý phi một phen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.