Chương trước
Chương sau
Các thành viên hoàng thất lúc này mới ý thức được, quá khứ đã quá xem thường vị trưởng công chúa này, nghĩ đến nàng chỉ là thích đọc sách, rất có tài danh mà thôi.

Từ Nguyên Cảnh đến Vĩnh Hưng, nàng luôn khiêm tốn, không thể hiện gì, cũng không quan tâm chính vụ.

Thẳng đến lúc này, nàng mới lộ ra diện mạo thật sự của mình, khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, tính mạng đã bị nắm ở trong bàn tay người ta.

Thấy không có ai đối nghịch, Hoài Khánh thu liễm mũi nhọn, nói:

“Hôm nay triệu các vị tới đây, đó là không muốn để hoàng tộc đổ máu, các ngươi ủng hộ ta, tự nhiên có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu có dị tâm, giết không tha.

“Thúc công, ngươi là trưởng bối, ngươi tới nói một câu.”

Lệ Vương nhịn không được nhìn về phía Hoài Khánh, chợt thấy mắt nàng âm trầm bình tĩnh, lại chứa sát khí ở trong, trong lòng nhất thời rùng mình, trầm giọng nói:

“Việc đã đến nước này, bổn vương còn có thể nói cái gì.”

Hoài Khánh tiếp theo nhìn về phía anh ruột mất hồn mất vía, dịu dàng thay hắn chỉnh sửa vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn ở ngực, nhẹ nhàng nói:

“Về sau ủy khuất tứ hoàng huynh cùng Vĩnh Hưng, còn có huynh đệ khác, tạm thời ở dưới lòng đất Quan Tinh lâu.

“Con cái Tứ ca cùng các vị huynh đệ, bản cung sẽ thay các ngươi chăm sóc tốt.

“Mấy vị thúc bá nếu có hứng thú đi Quan Tinh lâu ở một thời gian, bản cung cực kỳ hoan nghênh.”

Thành viên hoàng thất ở đây khẽ biến sắc.

“Bốp bốp!”

Hoài Khánh vỗ vỗ tay, gọi giáp sĩ ngoài thiên điện, dặn dò:

“Mang về Kim Loan điện, lại mang thành viên Vương đảng dẫn tới đây cho bản cung.”

Vương đảng cũng không biết việc nàng muốn đăng cơ, Hứa Thất An lấy lập Viêm Thân vương làm lý do thuyết phục Vương Trinh Văn.

Nhưng, bây giờ đã lên thuyền giặc, còn muốn xuống liền khó khăn, cho nên kế tiếp, Hoài Khánh cần nói chuyện tình cảm với các nòng cốt Vương đảng.

...

Tới gần giữa trưa, rối loạn ở hoàng cung đến hoàng thành hoàn toàn bình định, cao thủ trong cấm quân toàn bộ bị Hứa Thất An trấn áp, tướng sĩ trong mười hai vệ trung với Vĩnh Hưng Đế, có thể chiêu hàng toàn bộ chiêu hàng, kẻ trung thành tới chết thì chém giết hết.

Có Hứa Thất An trấn, trong hoàng thành, khách khanh do đám quan to hiển quý nuôi, không ai dám thò đầu ra.

Trong Kim Loan điện, chư công, huân quý, tôn thất tụ tập lần nữa, Hoài Khánh ở dưới hai hàng giáp sĩ hộ vệ, bước vào Kim Loan điện, một thân váy trắng, làn váy kéo chạm đất.

Nàng tác phong mạnh mẽ đi tới trước ngai báu, quan sát quần thần trong điện, giọng nói lạnh nhạt:

“Từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, nạn rét tàn phá, dân chúng lầm than. Vĩnh Hưng trị quốc bất lợi, dẫn tới dân chúng oán hận chất chứa, phản quân nổi lên bốn phía. Hắn tự biết đức không xứng với vị, muốn thoái vị nhường hiền, mang xã tắc phó thác bản cung.

“Các khanh có gì dị nghị không?”

Trừ sứ đoàn Vân Châu, chư công, huân quý cùng với tôn thất khắp điện, tất cả đều cúi đầu hô to:

“Điện hạ hậu đức, có thể gánh vác trọng trách này.”

Bởi vì chưa đăng cơ, cho nên còn chưa thể xưng bệ hạ.

Sứ đoàn Vân Châu cô đơn mà đứng, ngoài kinh hồn táng đảm, lại có vài phần xấu hổ.

...

Đỉnh chóp Kim Loan điện, Hứa Thất An khoanh tay mà đứng, quan sát cả tòa cung thành.

Gió lạnh nhấc lên góc áo của hắn, thổi bay tóc mai hắn, bên tai quanh quẩn thanh âm chư công trong điện, Hứa Thất An không biết sao nhớ tới hai năm trước, hắn vẫn là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể.

Nguyên Cảnh, Ngụy Uyên, Giám Chính, Vương Trinh Văn, cùng với quần thần trong điện, mỗi người đều là ở địa vị cao, là nhân vật hắn muốn thấy cũng không thể thấy được.

Hai năm sau, những người này hoặc chết, hoặc bệnh, mà chư công triều đình, thậm chí toàn bộ kinh thành, đều đã ở dưới chân hắn.

“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, bọt sóng chôn hết anh hùng. Thị phi thành bại quay đầu mất hết. Núi xanh vẫn còn đó, mấy độ ánh chiều tà...

“Bài này từ tung ra bên ngoài, lại có thể dẫn lên sóng to gió lớn, Nhị thúc lại phải bị mắng.”

Sau khi thấp giọng ngâm tụng, sắc mặt hắn phức tạp cười cười:

“Nhưng ta không còn có tâm tình lấy thơ nổi tiếng của năm đó.”

...

Trong ngự thư phòng, chỉ Hoài Khánh và Hứa Thất An hai người.

“Ta còn coi như có vài phần thể diện, kinh thành mười hai vệ và cấm quân đều đã trấn áp, mọi người cũng rất nể mặt ta, tạm thời an phận.”

Hứa Thất An đứng ở trong sảnh, nhìn người đẹp lạnh nhạt sau bàn lớn, nói:

“Kế tiếp như thế nào ổn định lòng quân, thay tâm phúc, cùng với ổn định lòng dân, chính là chuyện của ngươi.”

Hắn một bộ tư thái việc không liên quan mình.

Kế tiếp, kinh thành sẽ tiến vào một thời kỳ hỗn loạn ngắn ngủi, các thế lực lớn cần một lần nữa tẩy bài.

Có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo thì diệt trừ, đương nhiên, nên thỏa hiệp thì thỏa hiệp, làm ra nhượng bộ nhất định.

Việc này không cần hắn quan tâm, Hứa Thất An tin tưởng trưởng công chúa tự mình có thể xử lý.

Ngón tay Hoài Khánh m ơn trớn bút lông trên giá bút, chọn một cây bút ngà voi, thản nhiên nói:

“Kế tiếp đối mặt Lâm An như thế nào, cũng là chuyện của ngươi.

“Tiểu cung nữ cung Cảnh Tú, vừa rồi liều chết tới truyền lời, Trần quý phi muốn gặp ngươi, Lâm An cũng có mặt.”

Sau khi bốn cửa hoàng cung đều ở trong khống chế, Hoài Khánh buông ra hạn chế, không cấm các hoàng tử hoàng nữ, phi tần các điện các cung ra vào chỗ ở nữa.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:

“Việc ổn định lòng dân, ta trái lại có chủ ý, có thể mang sứ đoàn Vân Châu dạo phố thị chúng, lại dán bố cáo, nói trận thanh quân trắc này là do ta khởi xướng. Ngươi một công chúa, đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận, trước khi làm ra công tích, dân chúng thiên hạ sẽ không tán thành ngươi.

“Nhưng cho ta mượn thanh danh.”

“Bản cung đang có ý này.” Hoài Khánh nâng bút chấm mực, trên giấy tùy ý viết chút thi từ hắn trước kia làm, nói:

“Trần quý phi không cần quan tâm, nếu là ngại phiền, bản cung sẽ thay ngươi thu thập nàng. Về phần Lâm An...”

Khóe miệng trưởng công chúa cong lên một độ cong trào phúng:

“Hứa Ngân la giỏi nhất hoa ngôn xảo ngữ, lấy ra bản lãnh giữ nhà của ngươi là được.”

Nói chuyện đừng giọng điệu kỳ quái như vậy... Hứa Thất An tức giận nói:

“Vĩnh Hưng dù sao cũng là huynh trưởng của nàng.”

Hoài Khánh gật đầu:

“Bởi vậy giữ lại hắn một mạng đó là công đạo tốt nhất đối với Lâm An, khóc vài ngày, bản thân nó cũng liền nghĩ thông.”

Hứa Thất An cảm thấy mệt rồi, bất mãn nói:

“Ngươi đây là thái độ giúp ta?”

Hoài Khánh buông bút, mặt không biểu cảm nhìn hắn:

“Vĩnh Hưng đã thoái vị, hôn sự hắn ban liền không tính, bản cung sau khi đăng cơ, tự sẽ giúp Hứa Ngân la giải trừ hôn ước.

“Ngươi liền không cần buồn rầu vì trấn an Lâm An.”

“Nhị thúc ta đã đáp ứng rồi, sao có thể giải trừ.” Hứa Thất An liên tục lắc đầu.

“Bản cung nói được là được.” Hoài Khánh bá đạo ra ngoài dự liệu, tựa như không giải trừ hôn ước không được.

“Điện hạ vẫn là quan tâm chuyện trước mắt đi!”

Hứa Thất An chắp tay, rời khỏi ngự thư phòng, chưa đi hậu cung, mà là đi vòng ra khỏi cung, tới nha môn Đả Canh Nhân.

Trong ngự thư phòng, Hoài Khánh cắn cắn môi, hừ lạnh một tiếng. Các thành viên hoàng thất lúc này mới ý thức được, quá khứ đã quá xem thường vị trưởng công chúa này, nghĩ đến nàng chỉ là thích đọc sách, rất có tài danh mà thôi.

Từ Nguyên Cảnh đến Vĩnh Hưng, nàng luôn khiêm tốn, không thể hiện gì, cũng không quan tâm chính vụ.

Thẳng đến lúc này, nàng mới lộ ra diện mạo thật sự của mình, khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, tính mạng đã bị nắm ở trong bàn tay người ta.

Thấy không có ai đối nghịch, Hoài Khánh thu liễm mũi nhọn, nói:

“Hôm nay triệu các vị tới đây, đó là không muốn để hoàng tộc đổ máu, các ngươi ủng hộ ta, tự nhiên có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu có dị tâm, giết không tha.

“Thúc công, ngươi là trưởng bối, ngươi tới nói một câu.”

Lệ Vương nhịn không được nhìn về phía Hoài Khánh, chợt thấy mắt nàng âm trầm bình tĩnh, lại chứa sát khí ở trong, trong lòng nhất thời rùng mình, trầm giọng nói:

“Việc đã đến nước này, bổn vương còn có thể nói cái gì.”

Hoài Khánh tiếp theo nhìn về phía anh ruột mất hồn mất vía, dịu dàng thay hắn chỉnh sửa vạt áo, vuốt phẳng nếp nhăn ở ngực, nhẹ nhàng nói:

“Về sau ủy khuất tứ hoàng huynh cùng Vĩnh Hưng, còn có huynh đệ khác, tạm thời ở dưới lòng đất Quan Tinh lâu.

“Con cái Tứ ca cùng các vị huynh đệ, bản cung sẽ thay các ngươi chăm sóc tốt.

“Mấy vị thúc bá nếu có hứng thú đi Quan Tinh lâu ở một thời gian, bản cung cực kỳ hoan nghênh.”

Thành viên hoàng thất ở đây khẽ biến sắc.

“Bốp bốp!”

Hoài Khánh vỗ vỗ tay, gọi giáp sĩ ngoài thiên điện, dặn dò:

“Mang về Kim Loan điện, lại mang thành viên Vương đảng dẫn tới đây cho bản cung.”

Vương đảng cũng không biết việc nàng muốn đăng cơ, Hứa Thất An lấy lập Viêm Thân vương làm lý do thuyết phục Vương Trinh Văn.

Nhưng, bây giờ đã lên thuyền giặc, còn muốn xuống liền khó khăn, cho nên kế tiếp, Hoài Khánh cần nói chuyện tình cảm với các nòng cốt Vương đảng.

...

Tới gần giữa trưa, rối loạn ở hoàng cung đến hoàng thành hoàn toàn bình định, cao thủ trong cấm quân toàn bộ bị Hứa Thất An trấn áp, tướng sĩ trong mười hai vệ trung với Vĩnh Hưng Đế, có thể chiêu hàng toàn bộ chiêu hàng, kẻ trung thành tới chết thì chém giết hết.

Có Hứa Thất An trấn, trong hoàng thành, khách khanh do đám quan to hiển quý nuôi, không ai dám thò đầu ra.

Trong Kim Loan điện, chư công, huân quý, tôn thất tụ tập lần nữa, Hoài Khánh ở dưới hai hàng giáp sĩ hộ vệ, bước vào Kim Loan điện, một thân váy trắng, làn váy kéo chạm đất.

Nàng tác phong mạnh mẽ đi tới trước ngai báu, quan sát quần thần trong điện, giọng nói lạnh nhạt:

“Từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, nạn rét tàn phá, dân chúng lầm than. Vĩnh Hưng trị quốc bất lợi, dẫn tới dân chúng oán hận chất chứa, phản quân nổi lên bốn phía. Hắn tự biết đức không xứng với vị, muốn thoái vị nhường hiền, mang xã tắc phó thác bản cung.

“Các khanh có gì dị nghị không?”

Trừ sứ đoàn Vân Châu, chư công, huân quý cùng với tôn thất khắp điện, tất cả đều cúi đầu hô to:

“Điện hạ hậu đức, có thể gánh vác trọng trách này.”

Bởi vì chưa đăng cơ, cho nên còn chưa thể xưng bệ hạ.

Sứ đoàn Vân Châu cô đơn mà đứng, ngoài kinh hồn táng đảm, lại có vài phần xấu hổ.

...

Đỉnh chóp Kim Loan điện, Hứa Thất An khoanh tay mà đứng, quan sát cả tòa cung thành.

Gió lạnh nhấc lên góc áo của hắn, thổi bay tóc mai hắn, bên tai quanh quẩn thanh âm chư công trong điện, Hứa Thất An không biết sao nhớ tới hai năm trước, hắn vẫn là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể.

Nguyên Cảnh, Ngụy Uyên, Giám Chính, Vương Trinh Văn, cùng với quần thần trong điện, mỗi người đều là ở địa vị cao, là nhân vật hắn muốn thấy cũng không thể thấy được.

Hai năm sau, những người này hoặc chết, hoặc bệnh, mà chư công triều đình, thậm chí toàn bộ kinh thành, đều đã ở dưới chân hắn.

“Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, bọt sóng chôn hết anh hùng. Thị phi thành bại quay đầu mất hết. Núi xanh vẫn còn đó, mấy độ ánh chiều tà...

“Bài này từ tung ra bên ngoài, lại có thể dẫn lên sóng to gió lớn, Nhị thúc lại phải bị mắng.”

Sau khi thấp giọng ngâm tụng, sắc mặt hắn phức tạp cười cười:

“Nhưng ta không còn có tâm tình lấy thơ nổi tiếng của năm đó.”

...

Trong ngự thư phòng, chỉ Hoài Khánh và Hứa Thất An hai người.

“Ta còn coi như có vài phần thể diện, kinh thành mười hai vệ và cấm quân đều đã trấn áp, mọi người cũng rất nể mặt ta, tạm thời an phận.”

Hứa Thất An đứng ở trong sảnh, nhìn người đẹp lạnh nhạt sau bàn lớn, nói:

“Kế tiếp như thế nào ổn định lòng quân, thay tâm phúc, cùng với ổn định lòng dân, chính là chuyện của ngươi.”

Hắn một bộ tư thái việc không liên quan mình.

Kế tiếp, kinh thành sẽ tiến vào một thời kỳ hỗn loạn ngắn ngủi, các thế lực lớn cần một lần nữa tẩy bài.

Có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo thì diệt trừ, đương nhiên, nên thỏa hiệp thì thỏa hiệp, làm ra nhượng bộ nhất định.

Việc này không cần hắn quan tâm, Hứa Thất An tin tưởng trưởng công chúa tự mình có thể xử lý.

Ngón tay Hoài Khánh m ơn trớn bút lông trên giá bút, chọn một cây bút ngà voi, thản nhiên nói:

“Kế tiếp đối mặt Lâm An như thế nào, cũng là chuyện của ngươi.

“Tiểu cung nữ cung Cảnh Tú, vừa rồi liều chết tới truyền lời, Trần quý phi muốn gặp ngươi, Lâm An cũng có mặt.”

Sau khi bốn cửa hoàng cung đều ở trong khống chế, Hoài Khánh buông ra hạn chế, không cấm các hoàng tử hoàng nữ, phi tần các điện các cung ra vào chỗ ở nữa.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:

“Việc ổn định lòng dân, ta trái lại có chủ ý, có thể mang sứ đoàn Vân Châu dạo phố thị chúng, lại dán bố cáo, nói trận thanh quân trắc này là do ta khởi xướng. Ngươi một công chúa, đăng cơ danh bất chính ngôn bất thuận, trước khi làm ra công tích, dân chúng thiên hạ sẽ không tán thành ngươi.

“Nhưng cho ta mượn thanh danh.”

“Bản cung đang có ý này.” Hoài Khánh nâng bút chấm mực, trên giấy tùy ý viết chút thi từ hắn trước kia làm, nói:

“Trần quý phi không cần quan tâm, nếu là ngại phiền, bản cung sẽ thay ngươi thu thập nàng. Về phần Lâm An...”

Khóe miệng trưởng công chúa cong lên một độ cong trào phúng:

“Hứa Ngân la giỏi nhất hoa ngôn xảo ngữ, lấy ra bản lãnh giữ nhà của ngươi là được.”

Nói chuyện đừng giọng điệu kỳ quái như vậy... Hứa Thất An tức giận nói:

“Vĩnh Hưng dù sao cũng là huynh trưởng của nàng.”

Hoài Khánh gật đầu:

“Bởi vậy giữ lại hắn một mạng đó là công đạo tốt nhất đối với Lâm An, khóc vài ngày, bản thân nó cũng liền nghĩ thông.”

Hứa Thất An cảm thấy mệt rồi, bất mãn nói:

“Ngươi đây là thái độ giúp ta?”

Hoài Khánh buông bút, mặt không biểu cảm nhìn hắn:

“Vĩnh Hưng đã thoái vị, hôn sự hắn ban liền không tính, bản cung sau khi đăng cơ, tự sẽ giúp Hứa Ngân la giải trừ hôn ước.

“Ngươi liền không cần buồn rầu vì trấn an Lâm An.”

“Nhị thúc ta đã đáp ứng rồi, sao có thể giải trừ.” Hứa Thất An liên tục lắc đầu.

“Bản cung nói được là được.” Hoài Khánh bá đạo ra ngoài dự liệu, tựa như không giải trừ hôn ước không được.

“Điện hạ vẫn là quan tâm chuyện trước mắt đi!”

Hứa Thất An chắp tay, rời khỏi ngự thư phòng, chưa đi hậu cung, mà là đi vòng ra khỏi cung, tới nha môn Đả Canh Nhân.

Trong ngự thư phòng, Hoài Khánh cắn cắn môi, hừ lạnh một tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.