Hoài Khánh im lặng một lúc lâu, nói:
“Hắn quả thật yếu đuối chút.”
Hứa Thất An khoát tay:
“Không nói hắn nữa, tìm ta tới có chuyện gì?”
Hắn chân trước vừa rời hoàng cung, sau lưng đã bị thị vệ trưởng của Hoài Khánh mời đến, đối phương canh giữ ở ngoài cửa cung.
Hoài Khánh trầm ngâm một lát, nói:
“Đoạn thời gian trước, ngươi từng nói, muốn vãn hồi xu hướng suy tàn của Đại Phụng hôm nay, chỉ có ba biện pháp, một: số lượng Siêu Phàm cường giả phải san bằng; hai: Giải quyết vấn đề lương thực tiền bạc; Ba: hồi sinh Ngụy Công.”
Hứa Thất An lẳng lặng nghe, gật gật đầu.
Hoài Khánh hít sâu một hơi:
“Chuyện hồi sinh Ngụy Công, ngươi đã đang làm, lúc xuân tế tự nhiên sẽ biết kết quả.
“Vấn đề lương thực tiền bạc khó có thể giải quyết, nhưng ngươi mới vừa rồi cũng nói, ngươi càng cần là một quân vương nguyện ý bồi ngươi tử chiến không lùi, một triều đình chịu đánh bạc quốc vận.”
Hứa Thất An chậm rãi nói:
“Cho nên?”
Hoài Khánh sóng mắt như nước mùa thu, nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ một:
“Ép Vĩnh Hưng thoái vị!”
Trong lòng Hứa Thất An sớm có đoán trước, không kinh ngạc, lắc lắc đầu:
“Như vậy sẽ chỉ tăng tốc triều đình diệt vong, ta biết ngươi muốn nâng đỡ Viêm Thân vương thượng vị, nhưng hắn tư cách từng trải không đủ, thân phận không đủ, thế lực lại càng không đủ.
“Lúc thái bình thịnh thế, có lẽ còn có thể, nhưng hôm nay lòng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693280/chuong-1657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.