Chương trước
Chương sau
Thiên Cổ bộ.

Trong nhà có giếng trời, Thiên Cổ Bà Bà mặc áo vải màu xanh, ngồi ở trên ghế xếp nhỏ bằng gỗ, vô cùng tập trung lựa ấu trùng mới từ trong lòng đất đào ra, bộ dáng như là kén ve.

Thân thể trắng trẻo mập mạp, che kín vòng tròn tràn ngập mỡ.

Đây là một loại ấu trùng của cổ tên là “Nhục Tàm (tằm thịt)”, Nhục Tàm sau khi thành niên, màu sắc thâm đen, có kịch độc, có thể dễ dàng độc chết cửu phẩm võ phu.

Nhưng lúc nó còn ở giai đoạn ấu trùng, có chỉ có mỡ cùng năng lượng, năm con ấu trùng Nhục Tàm, có thể bằng một bữa cơm của người thường. Hơn nữa mặc kệ là chiên dầu hay là nấu, mùi vị đều rất ngon.

Dưới giếng trời, còn có năm người, từ trái sang phải, theo thứ tự là:

Thủ lĩnh Thi Cổ bộ mặc áo choàng, đội nón, cả người phát ra mùi xác thối, thao túng hành thi.

Nữ tử diễm lệ mặc áo khoác nhiều màu sặc sỡ, lòng bàn tay nâng bọ cạp, vòng tai của nàng là hai con rắn nhỏ màu đỏ mảnh khảnh, cắn cái đuôi, chúng nó cấu thành một cái vòng tròn.

Nam tử trung niên mặc quần áo da thú may, ngồi ở trên mặt đất, hắn lòng không tạp niệm từ trong túi tùy thân lấy ra đủ loại độc vật, ăn ngon lành.

Nữ tử quyến rũ mặc quấn ngực, quần nhỏ màu trắng, khoác một tầng váy lụa mỏng manh. Đôi chân thon dài săn chắc, bụng phẳng, đường nét cơ rõ ràng, bộ ngực cao ngất đầy đặn đan vào thành một thân thể mềm mại mê người hoạt sắc sinh hương.

Đôi mắt màu lam nhạt có sóng nước lưu chuyển, nhìn mà phát sáng.

Một người cuối cùng là nam tử áo trắng tuấn lãng nhã nhặn, khí chất ôn hòa, tuổi rất trẻ, có sự văn nhã của thư sinh, lại không thiếu sự cương nghị của nam tử.

“Long Đồ vì sao còn chưa đến?”

Người mặc áo choàng phát ra chất vấn khàn khàn, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn.

“Đã truyền tin cho hắn.”

Thiên Cổ Bà Bà chỉ để ý việc của mình lựa ấu trùng Nhục Tàm, không nhanh không chậm giải thích một câu.

Nam tử áo trắng cười nói: “Kẻ mưu đại sự, không vội ở nhất thời.”

Nữ tử quyến rũ mặc váy lụa mỏng cười khanh khách nói:

“Nói rất đúng, kẻ mưu đại sự, nghĩ hẳn cũng không keo kiệt thỏa mãn nhu cầu của ta. Cát tướng quân, đêm nay ta ở Tình Cổ bộ chờ ngươi.”

Sắc mặt nam tử áo trắng có chút cứng ngắc, rất nhanh khôi phục, khẽ cười nói:

“Chờ làm xong việc lớn, bản tướng quân liền tặng mười vạn hán tử tinh tráng cho Loan Ngọc tộc trưởng, lại có gì khó?”

Hắn nhìn phía đông một cái, mắt sáng lên: “Long Đồ tộc trưởng đến rồi.”

Thiên Cổ Bà Bà ngẩng đầu, hướng phương hướng tương tự nhìn thoáng qua, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Thấy thế, vài vị thủ lĩnh Cổ tộc ở đây liền biết Long Đồ quả thật đến rồi.

Vọng Khí Thuật của thuật sĩ có thể ở ngoài mấy chục dặm, thậm chí trăm dặm nhìn thấy tình hình địch, trừ Ám Cổ cùng Thiên Cổ, Nam Cương không có thủ đoạn khác có thể khắc chế Vọng Khí Thuật... Nữ tử diễm lệ vành tai là hai con rắn nhỏ màu đỏ, mắt hạnh khẽ đảo.

Đợi thời gian một chén trà nhỏ, mọi người dưới giếng trời cảm nhận được mặt đất đang chấn động, tần suất chấn động không thay đổi, nhưng sóng địa chấn càng lúc càng lớn.

Lực Cổ bộ tuy lấy quái lực trứ danh, nhưng đường đường thủ lĩnh Lực Cổ bộ, không có khả năng không thể khống chế lực lượng bản thân chứ... Con ngươi Cát Văn Tuyên co rút lại một chút, trong lòng có một phán đoán lớn mật.

Long Đồ ở hai mươi năm trước đã là tam phẩm đỉnh phong, hai mươi mùa nóng lạnh vội vàng mà qua, hắn cho dù cảnh giới chưa tăng trưởng, nội tình cũng nên càng ngày càng hùng hậu.

Có lẽ, hắn ở một trạng thái tích lũy dày bùng nổ mạnh, khi bước đi kèm theo động đất, là một loại biểu hiện khó có thể tự khống chế khi hắn mơ hồ chạm đến cảnh giới nhị phẩm.

Mặt đất chấn động càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc ánh sáng cửa sân bị cái gì ngăn trở.

Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, một người khổng lồ cao chín thước, cúi đầu, khom lưng đi vào.

Hắn ở dưới giếng trời thẳng lưng lên, đầu suýt nữa có thể đến mái hiên.

Nhìn thấy thân thể khí huyết tràn đầy này, Loan Ngọc khoác áo vải mỏng manh, dáng người cao gầy mê người vươn cái lưỡi hồng hào, liếm liếm bờ môi đỏ mọng.

Nàng không che giấu sự thèm nhỏ dãi trong mắt mình.

Đối với tộc nhân Tình Cổ bộ mà nói, Lực Cổ tộc và võ phu Trung Nguyên giống nhau, là đỉnh lô cực phẩm, mà võ phu Trung Nguyên xa ở ngoài mấy vạn dặm, người Lực Cổ tộc quả thực gần trong gang tấc.

Nhưng đều là Cổ tộc, Tình Cổ bộ không có cách nào xuống tay đối với Lực Cổ tộc, mà Lực Cổ bộ có một tộc quy chính là nhằm vào Tình Cổ bộ:

Phàm ai xảy ra quan hệ với người Tình Cổ tộc, giết không tha.

“Bà bà!”

Long Đồ cung kính hô một tiếng.

Đối với mấy vị thủ lĩnh khác, hắn coi như không thấy.

Thiên Cổ Bà Bà “Ừm” một tiếng:

“Lần này triệu tập các ngươi tới, trên thư không nói rõ, chuyện Trung Nguyên mọi người nghe nói rồi chứ.”

Thanh âm bà bà hiền lành ôn hòa, lộ ra sự bình thản của một vị từng trải qua tang thương.

Đám người Long Đồ khẽ gật đầu.

Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Sư phụ của đứa nhỏ này, có chút giao tình với ông chồng ma quỷ (đã chết) kia của ta. Hắn mang theo thư của sư phụ tìm tới ta, hy vọng ta có thể dẫn đầu, triệu tập các vị nghị sự.”

Nói xong, bà nhìn về phía thuật sĩ áo trắng.

Cát Văn Tuyên thì nhìn Long Đồ, tự giới thiệu nói:

“Tại hạ Cát Văn Tuyên, nhân sĩ Vân Châu.”

Lời tương tự, lúc trước từng nói với mấy vị thủ lĩnh, hắn bây giờ là nói riêng với Long Đồ.

Long Đồ không có vẻ mặt gì liếc hắn một cái, một tay khác vụng trộm vươn về phía chậu gỗ trước người Thiên Cổ Bà Bà, bốc một nắm ấu trùng Nhục Tàm.

Bốp!

Thiên Cổ Bà Bà vỗ một phát.

Long Đồ nhếch miệng cười cười, gãi gãi đầu.

Thiên Cổ Bà Bà bất đắc dĩ lắc đầu, mang chậu gỗ đẩy qua.

Mắt Long Đồ sáng lên, vui vẻ cầm lấy chậu gỗ, nắm lên một vốc ấu trùng mấp máy, nhét vào trong miệng nhai nuốt, hắn nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Yết hầu Cát Văn Tuyên lăn lộn một cái, cố nén xúc động buồn nôn, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:

“Lão sư ủy thác ta, thuyết phục các vị xuất binh tấn công Đại Phụng.”

Thủ lĩnh các bộ tộc sắc mặt bình tĩnh, đã không kinh ngạc cũng không động lòng, hành thi bọc áo choàng, dưới nón vang lên thanh âm khàn khàn lạnh lùng:

“Chúng ta có thể nhận được chỗ tốt gì?”

Cát Văn Tuyên cười nói:

“Một cuộc chiến tranh thắng lợi, chỗ tốt có thể cướp lấy là khó có thể tưởng tượng.

“Trong chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, Phật môn cùng Đại Phụng làm người thắng, người trước như lửa nóng đổ thêm dầu, nội tình càng thêm hùng hậu, người tài xuất hiện lớp lớp.

“Đại Phụng tuy tổn thất một nửa quốc vận, nhưng ta cùng với lão sư từng cùng tính kế, nếu là cộng thêm Ngụy Uyên chết trận, cùng Trinh Đức đế sớm ngã xuống, Đại Phụng cao thủ Siêu Phàm, cả thảy có tám vị.

“Nếu không có lão sư ta cùng Thiên Cổ Lão Nhân hợp sức trộm đi một nửa quốc vận đó của Đại Phụng, hôm nay Cửu Châu có thể địa vị ngang hàng với Phật môn, chỉ có Đại Phụng.” Thiên Cổ bộ.

Trong nhà có giếng trời, Thiên Cổ Bà Bà mặc áo vải màu xanh, ngồi ở trên ghế xếp nhỏ bằng gỗ, vô cùng tập trung lựa ấu trùng mới từ trong lòng đất đào ra, bộ dáng như là kén ve.

Thân thể trắng trẻo mập mạp, che kín vòng tròn tràn ngập mỡ.

Đây là một loại ấu trùng của cổ tên là “Nhục Tàm (tằm thịt)”, Nhục Tàm sau khi thành niên, màu sắc thâm đen, có kịch độc, có thể dễ dàng độc chết cửu phẩm võ phu.

Nhưng lúc nó còn ở giai đoạn ấu trùng, có chỉ có mỡ cùng năng lượng, năm con ấu trùng Nhục Tàm, có thể bằng một bữa cơm của người thường. Hơn nữa mặc kệ là chiên dầu hay là nấu, mùi vị đều rất ngon.

Dưới giếng trời, còn có năm người, từ trái sang phải, theo thứ tự là:

Thủ lĩnh Thi Cổ bộ mặc áo choàng, đội nón, cả người phát ra mùi xác thối, thao túng hành thi.

Nữ tử diễm lệ mặc áo khoác nhiều màu sặc sỡ, lòng bàn tay nâng bọ cạp, vòng tai của nàng là hai con rắn nhỏ màu đỏ mảnh khảnh, cắn cái đuôi, chúng nó cấu thành một cái vòng tròn.

Nam tử trung niên mặc quần áo da thú may, ngồi ở trên mặt đất, hắn lòng không tạp niệm từ trong túi tùy thân lấy ra đủ loại độc vật, ăn ngon lành.

Nữ tử quyến rũ mặc quấn ngực, quần nhỏ màu trắng, khoác một tầng váy lụa mỏng manh. Đôi chân thon dài săn chắc, bụng phẳng, đường nét cơ rõ ràng, bộ ngực cao ngất đầy đặn đan vào thành một thân thể mềm mại mê người hoạt sắc sinh hương.

Đôi mắt màu lam nhạt có sóng nước lưu chuyển, nhìn mà phát sáng.

Một người cuối cùng là nam tử áo trắng tuấn lãng nhã nhặn, khí chất ôn hòa, tuổi rất trẻ, có sự văn nhã của thư sinh, lại không thiếu sự cương nghị của nam tử.

“Long Đồ vì sao còn chưa đến?”

Người mặc áo choàng phát ra chất vấn khàn khàn, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn.

“Đã truyền tin cho hắn.”

Thiên Cổ Bà Bà chỉ để ý việc của mình lựa ấu trùng Nhục Tàm, không nhanh không chậm giải thích một câu.

Nam tử áo trắng cười nói: “Kẻ mưu đại sự, không vội ở nhất thời.”

Nữ tử quyến rũ mặc váy lụa mỏng cười khanh khách nói:

“Nói rất đúng, kẻ mưu đại sự, nghĩ hẳn cũng không keo kiệt thỏa mãn nhu cầu của ta. Cát tướng quân, đêm nay ta ở Tình Cổ bộ chờ ngươi.”

Sắc mặt nam tử áo trắng có chút cứng ngắc, rất nhanh khôi phục, khẽ cười nói:

“Chờ làm xong việc lớn, bản tướng quân liền tặng mười vạn hán tử tinh tráng cho Loan Ngọc tộc trưởng, lại có gì khó?”

Hắn nhìn phía đông một cái, mắt sáng lên: “Long Đồ tộc trưởng đến rồi.”

Thiên Cổ Bà Bà ngẩng đầu, hướng phương hướng tương tự nhìn thoáng qua, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Thấy thế, vài vị thủ lĩnh Cổ tộc ở đây liền biết Long Đồ quả thật đến rồi.

Vọng Khí Thuật của thuật sĩ có thể ở ngoài mấy chục dặm, thậm chí trăm dặm nhìn thấy tình hình địch, trừ Ám Cổ cùng Thiên Cổ, Nam Cương không có thủ đoạn khác có thể khắc chế Vọng Khí Thuật... Nữ tử diễm lệ vành tai là hai con rắn nhỏ màu đỏ, mắt hạnh khẽ đảo.

Đợi thời gian một chén trà nhỏ, mọi người dưới giếng trời cảm nhận được mặt đất đang chấn động, tần suất chấn động không thay đổi, nhưng sóng địa chấn càng lúc càng lớn.

Lực Cổ bộ tuy lấy quái lực trứ danh, nhưng đường đường thủ lĩnh Lực Cổ bộ, không có khả năng không thể khống chế lực lượng bản thân chứ... Con ngươi Cát Văn Tuyên co rút lại một chút, trong lòng có một phán đoán lớn mật.

Long Đồ ở hai mươi năm trước đã là tam phẩm đỉnh phong, hai mươi mùa nóng lạnh vội vàng mà qua, hắn cho dù cảnh giới chưa tăng trưởng, nội tình cũng nên càng ngày càng hùng hậu.

Có lẽ, hắn ở một trạng thái tích lũy dày bùng nổ mạnh, khi bước đi kèm theo động đất, là một loại biểu hiện khó có thể tự khống chế khi hắn mơ hồ chạm đến cảnh giới nhị phẩm.

Mặt đất chấn động càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc ánh sáng cửa sân bị cái gì ngăn trở.

Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, một người khổng lồ cao chín thước, cúi đầu, khom lưng đi vào.

Hắn ở dưới giếng trời thẳng lưng lên, đầu suýt nữa có thể đến mái hiên.

Nhìn thấy thân thể khí huyết tràn đầy này, Loan Ngọc khoác áo vải mỏng manh, dáng người cao gầy mê người vươn cái lưỡi hồng hào, liếm liếm bờ môi đỏ mọng.

Nàng không che giấu sự thèm nhỏ dãi trong mắt mình.

Đối với tộc nhân Tình Cổ bộ mà nói, Lực Cổ tộc và võ phu Trung Nguyên giống nhau, là đỉnh lô cực phẩm, mà võ phu Trung Nguyên xa ở ngoài mấy vạn dặm, người Lực Cổ tộc quả thực gần trong gang tấc.

Nhưng đều là Cổ tộc, Tình Cổ bộ không có cách nào xuống tay đối với Lực Cổ tộc, mà Lực Cổ bộ có một tộc quy chính là nhằm vào Tình Cổ bộ:

Phàm ai xảy ra quan hệ với người Tình Cổ tộc, giết không tha.

“Bà bà!”

Long Đồ cung kính hô một tiếng.

Đối với mấy vị thủ lĩnh khác, hắn coi như không thấy.

Thiên Cổ Bà Bà “Ừm” một tiếng:

“Lần này triệu tập các ngươi tới, trên thư không nói rõ, chuyện Trung Nguyên mọi người nghe nói rồi chứ.”

Thanh âm bà bà hiền lành ôn hòa, lộ ra sự bình thản của một vị từng trải qua tang thương.

Đám người Long Đồ khẽ gật đầu.

Thiên Cổ Bà Bà nói:

“Sư phụ của đứa nhỏ này, có chút giao tình với ông chồng ma quỷ (đã chết) kia của ta. Hắn mang theo thư của sư phụ tìm tới ta, hy vọng ta có thể dẫn đầu, triệu tập các vị nghị sự.”

Nói xong, bà nhìn về phía thuật sĩ áo trắng.

Cát Văn Tuyên thì nhìn Long Đồ, tự giới thiệu nói:

“Tại hạ Cát Văn Tuyên, nhân sĩ Vân Châu.”

Lời tương tự, lúc trước từng nói với mấy vị thủ lĩnh, hắn bây giờ là nói riêng với Long Đồ.

Long Đồ không có vẻ mặt gì liếc hắn một cái, một tay khác vụng trộm vươn về phía chậu gỗ trước người Thiên Cổ Bà Bà, bốc một nắm ấu trùng Nhục Tàm.

Bốp!

Thiên Cổ Bà Bà vỗ một phát.

Long Đồ nhếch miệng cười cười, gãi gãi đầu.

Thiên Cổ Bà Bà bất đắc dĩ lắc đầu, mang chậu gỗ đẩy qua.

Mắt Long Đồ sáng lên, vui vẻ cầm lấy chậu gỗ, nắm lên một vốc ấu trùng mấp máy, nhét vào trong miệng nhai nuốt, hắn nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Yết hầu Cát Văn Tuyên lăn lộn một cái, cố nén xúc động buồn nôn, hít sâu một hơi, mỉm cười nói:

“Lão sư ủy thác ta, thuyết phục các vị xuất binh tấn công Đại Phụng.”

Thủ lĩnh các bộ tộc sắc mặt bình tĩnh, đã không kinh ngạc cũng không động lòng, hành thi bọc áo choàng, dưới nón vang lên thanh âm khàn khàn lạnh lùng:

“Chúng ta có thể nhận được chỗ tốt gì?”

Cát Văn Tuyên cười nói:

“Một cuộc chiến tranh thắng lợi, chỗ tốt có thể cướp lấy là khó có thể tưởng tượng.

“Trong chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, Phật môn cùng Đại Phụng làm người thắng, người trước như lửa nóng đổ thêm dầu, nội tình càng thêm hùng hậu, người tài xuất hiện lớp lớp.

“Đại Phụng tuy tổn thất một nửa quốc vận, nhưng ta cùng với lão sư từng cùng tính kế, nếu là cộng thêm Ngụy Uyên chết trận, cùng Trinh Đức đế sớm ngã xuống, Đại Phụng cao thủ Siêu Phàm, cả thảy có tám vị.

“Nếu không có lão sư ta cùng Thiên Cổ Lão Nhân hợp sức trộm đi một nửa quốc vận đó của Đại Phụng, hôm nay Cửu Châu có thể địa vị ngang hàng với Phật môn, chỉ có Đại Phụng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.