Chương trước
Chương sau
Cơ Huyền gật gật đầu.

Dương Xuyên Nam lại thúc giục: “Nửa canh giờ nữa, chính là đăng cơ đại điển của bệ hạ, ngài làm thái tử, không thể vắng mặt.”

Cơ Huyền lại lắc đầu: “Đăng cơ đại điển ta sẽ không xuất trướng, tự có nơi đi.”

Thành Tiềm Long là làm “điểm ẩn thân” thời kì ngủ đông, hôm nay phụ thân muốn đăng cơ xưng đế, tự nhiên phải truyền tin, đăng cơ đại điển cử hành ở khu vực trung tâm thành Vân Châu —— miếu Bạch Đế.

Cơ Huyền hỏi: “Tạ Lô kia, nguyện quy thuận không?”

Dương Xuyên Nam lắc đầu: “Ty chức đã giết hắn.”

“Giết cũng tốt.”

Cơ Huyền giọng điệu nói chuyện phiếm, thản nhiên nói: “Người đọc sách sợ nhất khí tiết tuổi già khó giữ được, trái lại cũng là một loại thành toàn.”

...

Miếu Bạch Đế.

Hôm nay, các quan thành Vân Châu tề tụ miếu Bạch Đế, trong đó bao gồm quan viên thành Tiềm Long, bóng người đông nghìn nghịt san sát ở quảng trường, quan văn bên trái, võ quan bên phải. Sắp hàng ngay ngắn có trật tự.

Trong cổ nhạc hợp tấu, nam nhân trung niên mặc long bào vàng tươi, đầu đội mũ Bình Thiên chậm rãi bước ra khỏi miếu Bạch Đế.

Bình thường mà nói, thái tử đăng cơ chính là đại sự quốc gia, nghi thức phiền phức, nhất là đế vương cũ mới luân phiên, thường thường kèm theo tang sự, bởi vậy chỉ quất roi, không tấu nhạc.

Vua mới còn phải mặc tang phục, ở trước linh vị tiên đế ba quỳ chín vái, ở trước tổ miếu hành nghi thức tế cáo vân vân.

Nhưng, những thứ này cũng không thích hợp cho tình huống trước mắt, cho nên cắt bớt.

Vị thiên tử hoàng bào này sau khi dẫn văn võ bá quan tế trời, đứng ở trên đài cao trước miếu Bạch Đế, quan sát các quan viên, khí thế uy nghiêm.

Một vị thuật sĩ áo trắng của Ti Thiên Giám đứng ở vị trí phía dưới, mặt hướng bách quan, mở ra thánh chỉ trong tay, cất cao giọng:

“Từ khi Võ Tông phản loạn tới nay, tổ tiên ẩn ở sơn dã, nhẫn nhục gánh vác, truyền thừa từng thế hệ đến nay, trẫm không dám quên tổ tiên dạy bảo một khắc nào, thề phải chăm lo việc nước, đoạt lại giang sơn...

“Mà nay triều đình Đại Phụng mục nát, vua mới vô năng, dẫn đến dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Trẫm thân là con cháu họ Cơ, hoàng thất chính thống, vô cùng đau đớn, nên trèo cao kêu gọi, ngăn cơn sóng dữ...

“Nay ở Vân Châu xưng đế, lấy quốc hiệu là “Quang Phục”, mong các ngươi trung thành phụ tá, cùng mưu bá nghiệp.

“Quốc gia lập thái tử, lễ từ trưởng đích, thiên hạ gốc rễ ở đây. Con trai trưởng trẫm Cơ Huyền, văn võ song toàn, ý trời hướng tới, lập làm thái tử, chính vị đông cung.”

Thuật sĩ áo trắng đọc xong, thu thánh chỉ, yên lặng đứng ở một bên.

Văn võ bá quan ùn ùn quỳ xuống, hô to “Bệ hạ vạn tuế”.

Trên không Vân Châu thành, Ngự Phong Chu lẳng lặng lơ lửng.

Cơ Huyền đứng ở mép thuyền, nghe bên dưới tiếng hô như sấm dậy, cho dù đang ở trời cao, cũng có thể rõ ràng nghe thấy.

Dân chúng thành Vân Châu tụ tập ở phố lớn ngõ nhỏ ngoài miếu Bạch Đế, đến xem lễ.

Đối với bọn họ mà nói, ai làm hoàng đế không quan trọng, dân chúng quan tâm vĩnh viễn là hai chữ “ăn mặc”. Phụ hoàng chỉ là miễn ba năm thuế má, liền dễ dàng lung lạc dân chúng Vân Châu.

“Lúc này không tấn thăng siêu phàm, còn đợi tới khi nào?”

Thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên, thanh quang dâng lên, Hứa Bình Phong toàn thân đồ trắng xuất hiện ở trong Ngự Phong Chu.

“Chỉ chờ quốc sư!”

Cơ Huyền cười nói.

Hứa Bình Phong khẽ gật đầu, nâng tay, hướng không trung chộp một cái.

Từng đạo long khí tan vỡ rải rác kia phát ra rít gào không thành tiếng, không cam lòng bị hắn hút vào lòng bàn tay.

Lại bấm tay bắn ra, mười mấy long khí lao hết vào trong cơ thể Cơ Huyền.

Trong mắt hắn như có cái bóng con rồng màu vàng lao đi, bắn ra ánh vàng rực rỡ.

Hứa Bình Phong tiếp theo lại bắn ra hai đạo khí vận vô hình vô chất, hội tụ vào trong cơ thể Cơ Huyền.

Đây là khí vận của Độ Nan cùng Độ Phàm hai vị Kim Cương, hắn lấy thủ đoạn nhị phẩm Luyện Khí Sư, mang hai đạo khí vận này hóa để mình dùng.

Đương nhiên, khí vận cá nhân cùng quốc vận không thể đánh đồng, chỉ dựa vào ba liều thuốc cùng lúc, Cơ Huyền không có khả năng hút Huyết Đan, tấn thăng tam phẩm.

Cho nên mới có sắc phong vừa rồi.

Thái tử của Vân Châu, tự nhiên là khí vận bám vào người.

Tuy phần khí vận này xa xa không thể so sánh với Hứa Thất An mang một nửa quốc vận Đại Phụng.

“Ta chỉ có thể để long khí ở lại trong cơ thể ngươi một khắc đồng hồ, mau mau tấn thăng đi.” Hứa Bình Phong nói.

Cho dù là nhị phẩm thuật sĩ, hắn cũng khó nhào nặn long khí, chỉ có thể gây ảnh hưởng, hơn nữa thời gian có hạn.

Cơ Huyền từ trong lòng lấy ra cái hộp, “Bốp” mở ra, một luồng ánh sáng màu máu tinh thuần chiếu vào con ngươi hắn.

Khí tức sinh mệnh khổng lồ tràn ngập Ngự Phong Chu.

Tay Cơ Huyền khó có thể điều khiển run nhè nhẹ, nghe thấy trong lồng ngực, trái tim điên cuồng nhảy lên thình thịch.

Viên Huyết Đan này vào bụng, chỉ có thể có hai kết cục, hoặc là trở thành võ phu cảnh giới siêu phàm, chen thân hàng ngũ đỉnh phong Cửu Châu đại lục. Hoặc là thân tử đạo tiêu, hóa thành tro bụi.

Quốc sư từng nói, cho dù có long khí, khí vận hai vị Kim Cương, cùng với khí vận thân là thái tử, xác suất thành công luyện hóa Huyết Đan vẫn không đủ một nửa.

Thời điểm cược mạng đến rồi... Cơ Huyền nắm Huyết Đan, nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn hiện lên, là chịu nhục hai mươi năm, là âm thầm mồ hôi như mưa tu hành ẩn nhẫn, là Tiêu Diệp đạo trưởng trước khi chết ôm kỳ vọng đối với hắn.

Ực ~

Huyết Đan hóa thành dòng chảy nóng bỏng, ùa vào dạ dày.

Làn da Cơ Huyền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, hắn thống khổ ôm bụng, cuộn mình ở trên boong tàu.

Đau, đau xé rách tim phổi...

Cực hạn thống khổ vượt qua khả năng của nhân loại bao phủ hắn, chỉ một nháy mắt, đã khiến hắn đánh mất hơn phân nửa ý thức.

“Ôi ôi...”

Trong miệng Cơ Huyền chảy ra máu, hốc mắt, mũi, lỗ tai cũng trào máu tươi.

Làn da rạn nứt diện tích lớn, máu thịt từ trong tới ngoài bị xé rách.

Còn tiếp tục như vậy, thân thể sụp đổ sẽ không thể ngăn cản.

Hứa Bình Phong hờ hững nhìn.

“Sắp chết rồi sao, đây là tử vong? Thân thể của ta đã sụp đổ, lục phủ ngũ tạng hao tổn, sinh cơ đang nhanh chóng hủy diệt, quốc sư vì sao còn không cứu ta...”

Trong mơ mơ màng màng, ý chí Cơ Huyền lưu lại còn đang tự hỏi, hắn muốn cầu cứu, lại không phát ra tiếng.

Bởi vì dây thanh cũng bị phá hủy rồi.

Lực lượng của Huyết Đan quá mức bá đạo, thân thể phàm nhân căn bản không thể thừa nhận.

“Khó có thể tưởng tượng, Hứa Thất An là như thế nào chống đỡ được... Đúng vậy, hắn cũng có thể chống đỡ, ta dựa vào cái gì không được?”

Khoảnh khắc ý niệm này hiện lên, chấp niệm của Cơ Huyền liền khó bình ổn nữa. Cơ Huyền gật gật đầu.

Dương Xuyên Nam lại thúc giục: “Nửa canh giờ nữa, chính là đăng cơ đại điển của bệ hạ, ngài làm thái tử, không thể vắng mặt.”

Cơ Huyền lại lắc đầu: “Đăng cơ đại điển ta sẽ không xuất trướng, tự có nơi đi.”

Thành Tiềm Long là làm “điểm ẩn thân” thời kì ngủ đông, hôm nay phụ thân muốn đăng cơ xưng đế, tự nhiên phải truyền tin, đăng cơ đại điển cử hành ở khu vực trung tâm thành Vân Châu —— miếu Bạch Đế.

Cơ Huyền hỏi: “Tạ Lô kia, nguyện quy thuận không?”

Dương Xuyên Nam lắc đầu: “Ty chức đã giết hắn.”

“Giết cũng tốt.”

Cơ Huyền giọng điệu nói chuyện phiếm, thản nhiên nói: “Người đọc sách sợ nhất khí tiết tuổi già khó giữ được, trái lại cũng là một loại thành toàn.”

...

Miếu Bạch Đế.

Hôm nay, các quan thành Vân Châu tề tụ miếu Bạch Đế, trong đó bao gồm quan viên thành Tiềm Long, bóng người đông nghìn nghịt san sát ở quảng trường, quan văn bên trái, võ quan bên phải. Sắp hàng ngay ngắn có trật tự.

Trong cổ nhạc hợp tấu, nam nhân trung niên mặc long bào vàng tươi, đầu đội mũ Bình Thiên chậm rãi bước ra khỏi miếu Bạch Đế.

Bình thường mà nói, thái tử đăng cơ chính là đại sự quốc gia, nghi thức phiền phức, nhất là đế vương cũ mới luân phiên, thường thường kèm theo tang sự, bởi vậy chỉ quất roi, không tấu nhạc.

Vua mới còn phải mặc tang phục, ở trước linh vị tiên đế ba quỳ chín vái, ở trước tổ miếu hành nghi thức tế cáo vân vân.

Nhưng, những thứ này cũng không thích hợp cho tình huống trước mắt, cho nên cắt bớt.

Vị thiên tử hoàng bào này sau khi dẫn văn võ bá quan tế trời, đứng ở trên đài cao trước miếu Bạch Đế, quan sát các quan viên, khí thế uy nghiêm.

Một vị thuật sĩ áo trắng của Ti Thiên Giám đứng ở vị trí phía dưới, mặt hướng bách quan, mở ra thánh chỉ trong tay, cất cao giọng:

“Từ khi Võ Tông phản loạn tới nay, tổ tiên ẩn ở sơn dã, nhẫn nhục gánh vác, truyền thừa từng thế hệ đến nay, trẫm không dám quên tổ tiên dạy bảo một khắc nào, thề phải chăm lo việc nước, đoạt lại giang sơn...

“Mà nay triều đình Đại Phụng mục nát, vua mới vô năng, dẫn đến dân chúng lầm than, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Trẫm thân là con cháu họ Cơ, hoàng thất chính thống, vô cùng đau đớn, nên trèo cao kêu gọi, ngăn cơn sóng dữ...

“Nay ở Vân Châu xưng đế, lấy quốc hiệu là “Quang Phục”, mong các ngươi trung thành phụ tá, cùng mưu bá nghiệp.

“Quốc gia lập thái tử, lễ từ trưởng đích, thiên hạ gốc rễ ở đây. Con trai trưởng trẫm Cơ Huyền, văn võ song toàn, ý trời hướng tới, lập làm thái tử, chính vị đông cung.”

Thuật sĩ áo trắng đọc xong, thu thánh chỉ, yên lặng đứng ở một bên.

Văn võ bá quan ùn ùn quỳ xuống, hô to “Bệ hạ vạn tuế”.

Trên không Vân Châu thành, Ngự Phong Chu lẳng lặng lơ lửng.

Cơ Huyền đứng ở mép thuyền, nghe bên dưới tiếng hô như sấm dậy, cho dù đang ở trời cao, cũng có thể rõ ràng nghe thấy.

Dân chúng thành Vân Châu tụ tập ở phố lớn ngõ nhỏ ngoài miếu Bạch Đế, đến xem lễ.

Đối với bọn họ mà nói, ai làm hoàng đế không quan trọng, dân chúng quan tâm vĩnh viễn là hai chữ “ăn mặc”. Phụ hoàng chỉ là miễn ba năm thuế má, liền dễ dàng lung lạc dân chúng Vân Châu.

“Lúc này không tấn thăng siêu phàm, còn đợi tới khi nào?”

Thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên, thanh quang dâng lên, Hứa Bình Phong toàn thân đồ trắng xuất hiện ở trong Ngự Phong Chu.

“Chỉ chờ quốc sư!”

Cơ Huyền cười nói.

Hứa Bình Phong khẽ gật đầu, nâng tay, hướng không trung chộp một cái.

Từng đạo long khí tan vỡ rải rác kia phát ra rít gào không thành tiếng, không cam lòng bị hắn hút vào lòng bàn tay.

Lại bấm tay bắn ra, mười mấy long khí lao hết vào trong cơ thể Cơ Huyền.

Trong mắt hắn như có cái bóng con rồng màu vàng lao đi, bắn ra ánh vàng rực rỡ.

Hứa Bình Phong tiếp theo lại bắn ra hai đạo khí vận vô hình vô chất, hội tụ vào trong cơ thể Cơ Huyền.

Đây là khí vận của Độ Nan cùng Độ Phàm hai vị Kim Cương, hắn lấy thủ đoạn nhị phẩm Luyện Khí Sư, mang hai đạo khí vận này hóa để mình dùng.

Đương nhiên, khí vận cá nhân cùng quốc vận không thể đánh đồng, chỉ dựa vào ba liều thuốc cùng lúc, Cơ Huyền không có khả năng hút Huyết Đan, tấn thăng tam phẩm.

Cho nên mới có sắc phong vừa rồi.

Thái tử của Vân Châu, tự nhiên là khí vận bám vào người.

Tuy phần khí vận này xa xa không thể so sánh với Hứa Thất An mang một nửa quốc vận Đại Phụng.

“Ta chỉ có thể để long khí ở lại trong cơ thể ngươi một khắc đồng hồ, mau mau tấn thăng đi.” Hứa Bình Phong nói.

Cho dù là nhị phẩm thuật sĩ, hắn cũng khó nhào nặn long khí, chỉ có thể gây ảnh hưởng, hơn nữa thời gian có hạn.

Cơ Huyền từ trong lòng lấy ra cái hộp, “Bốp” mở ra, một luồng ánh sáng màu máu tinh thuần chiếu vào con ngươi hắn.

Khí tức sinh mệnh khổng lồ tràn ngập Ngự Phong Chu.

Tay Cơ Huyền khó có thể điều khiển run nhè nhẹ, nghe thấy trong lồng ngực, trái tim điên cuồng nhảy lên thình thịch.

Viên Huyết Đan này vào bụng, chỉ có thể có hai kết cục, hoặc là trở thành võ phu cảnh giới siêu phàm, chen thân hàng ngũ đỉnh phong Cửu Châu đại lục. Hoặc là thân tử đạo tiêu, hóa thành tro bụi.

Quốc sư từng nói, cho dù có long khí, khí vận hai vị Kim Cương, cùng với khí vận thân là thái tử, xác suất thành công luyện hóa Huyết Đan vẫn không đủ một nửa.

Thời điểm cược mạng đến rồi... Cơ Huyền nắm Huyết Đan, nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn hiện lên, là chịu nhục hai mươi năm, là âm thầm mồ hôi như mưa tu hành ẩn nhẫn, là Tiêu Diệp đạo trưởng trước khi chết ôm kỳ vọng đối với hắn.

Ực ~

Huyết Đan hóa thành dòng chảy nóng bỏng, ùa vào dạ dày.

Làn da Cơ Huyền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, hắn thống khổ ôm bụng, cuộn mình ở trên boong tàu.

Đau, đau xé rách tim phổi...

Cực hạn thống khổ vượt qua khả năng của nhân loại bao phủ hắn, chỉ một nháy mắt, đã khiến hắn đánh mất hơn phân nửa ý thức.

“Ôi ôi...”

Trong miệng Cơ Huyền chảy ra máu, hốc mắt, mũi, lỗ tai cũng trào máu tươi.

Làn da rạn nứt diện tích lớn, máu thịt từ trong tới ngoài bị xé rách.

Còn tiếp tục như vậy, thân thể sụp đổ sẽ không thể ngăn cản.

Hứa Bình Phong hờ hững nhìn.

“Sắp chết rồi sao, đây là tử vong? Thân thể của ta đã sụp đổ, lục phủ ngũ tạng hao tổn, sinh cơ đang nhanh chóng hủy diệt, quốc sư vì sao còn không cứu ta...”

Trong mơ mơ màng màng, ý chí Cơ Huyền lưu lại còn đang tự hỏi, hắn muốn cầu cứu, lại không phát ra tiếng.

Bởi vì dây thanh cũng bị phá hủy rồi.

Lực lượng của Huyết Đan quá mức bá đạo, thân thể phàm nhân căn bản không thể thừa nhận.

“Khó có thể tưởng tượng, Hứa Thất An là như thế nào chống đỡ được... Đúng vậy, hắn cũng có thể chống đỡ, ta dựa vào cái gì không được?”

Khoảnh khắc ý niệm này hiện lên, chấp niệm của Cơ Huyền liền khó bình ổn nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.