Chương trước
Chương sau
Sau khi uống mấy ngụm, tiểu hồ ly nói: “Dạ Cơ tỷ tỷ là Tam tỷ của ta, bản lĩnh rất cường đại, nàng sinh sớm hơn ta ba trăm bảy mươi sáu năm.”

Cho nên Dạ Cơ tỷ tỷ của ngươi rốt cuộc là ai.

“Nàng trước kia làm việc ở kinh thành, vừa trở về không lâu, nói với ta rất nhiều chuyện về ngươi. Hứa Ngân la thật lợi hại nha ~”

Phù, Phù Hương... Sắc mặt Hứa Thất An khựng lại, không phân biệt rõ trong lòng là vui sướng hay buồn bã, hoặc là tức giận, tâm tình phi thường phức tạp.

Vui sướng là lại đạt được tin tức của thân mật xưa, buồn bã là hai bên gặp mặt xa xa không hẹn, tức giận là vì đường đường Đại Phụng Đả Canh Nhân, bị nàng biến thành Đại Phụng kiền thi nhân.

Nàng là muội muội của Phù Hương à, thì ra Phù Hương tên thật Dạ Cơ... Sắc mặt Hứa Thất An nhu hòa đi chút, hỏi:

“Nương nương nhà ngươi bảo ngươi đi làm cái gì?”

“Tới báo tin.”

Tiểu hồ ly vui vẻ nói.

Ngươi thật biết báo... Đợi một lát, Hứa Thất An thấy nàng vẫn không nói chuyện, vẻ mặt khát khao nhìn mình.

Vì thế, hắn chỉ có thể cường điệu nói: “Báo tin?”

“Nương nương bảo ta tới nói một chút tình huống Phật môn với ngươi.”

Khi nói chuyện, mắt tiểu hồ ly hướng trên bàn liếc một cái, thứ nàng nhìn là bánh hoa quế, đã dùng ánh mắt liếc vài lần.

“Muốn ăn thì ăn đi.” Hứa Thất An thở dài.

Tiểu hồ ly kêu một tiếng vui vẻ, ôm một miếng bánh hoa quế, cái miệng nhỏ bắt đầu gặm.

Một tiểu hồ ly gà mờ, răng sữa, rất rụt rè, có sự tự phụ, cảm giác đánh một quyền sẽ khóc rất lâu... Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán.

Kiên nhẫn chờ đợi nàng ăn xong, Hứa Thất An hỏi: “Còn muốn ăn không?”

“Có có, cảm ơn Hứa Ngân la.”

“... Trước mang chuyện nương nương bảo ngươi truyền đạt nói xong đi.”

Tham ăn! Hứa Thất An ở trong lòng lại thêm một cái nhãn, nhưng trẻ con đều tham ăn, cũng không kỳ quái.

Tiểu hồ ly lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhu thuận ngồi xuống, nói:

“Từ cao hướng thấp bắt đầu, Phật môn cường đại nhất là siêu phẩm Phật Đà, tiếp theo là tứ đại Bồ Tát, đương đại Bồ Tát có bốn vị, phân biệt là Già La Thụ Bồ Tát nắm giữ “Kim Cương pháp tướng, Bất Động Minh Vương pháp tướng”; Quảng Hiền Bồ Tát nắm giữ “Đại Luân Hồi pháp tướng, Đại Từ Đại Bi pháp tướng”; Pháp Tể Bồ Tát nắm giữ “Đại Trí Tuệ pháp tướng, Dược Sư pháp tướng”, cùng với Lưu Ly Bồ Tát nắm giữ “Hành Giả pháp tướng, Vô Sắc Lưu Ly pháp tướng”.”

“Phật môn trong lịch sử từng xuất hiện chín vị Bồ Tát, năm trăm năm trước có bảy vị, sau Giáp Tử Đãng Yêu có năm vị, lúc Võ Tông soán vị, lại bị giám chính đời đầu chém một vị, hôm nay chỉ còn bốn vị.”

“Sau đó là chín đại La hán, chỉ còn hai vị trên đời: Tu Đà hoàn quả vị Độ Tình, La Hán Độ Ách. Nương nương nói, sau khi quả vị ngưng tụ, liền không thể thay đổi. Bởi vậy trong thời gian dài đằng đẵng, rất nhiều La Hán lựa chọn chuyển thế trọng sinh, tu lại Phật đạo.”

“Nhưng La Hán có trụ thai chi hôn, Bồ Tát có cách âm chi mê, đại bộ phận La Hán đều hủy diệt ở trong luân hồi. Phật môn trong lịch sử có mười tám vị La Hán, những La Hán này, một bộ phận đi chuyển thế luân hồi rồi, một bộ phận chết ở trong Giáp Tử Đãng Yêu.”

“Cuối cùng là Hộ Pháp Kim Cương, hiện nay vẫn như cũ chỉ có hai người, phân biệt là Độ Nan Kim Cương cùng Độ Phàm Kim Cương. Phật môn lúc đỉnh phong có bao nhiêu Kim Cương, nương nương chưa từng tính. Nương nương nói, lúc Giáp Tử Đãng Yêu, tam phẩm Kim Cương cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi.”

Hứa Thất An há hốc mồm có thể nhét quả trứng gà, cả người tựa như bức tượng, ngây người.

Lúc đỉnh phong chín vị Bồ Tát, mười tám vị La Hán, vô số Hộ Pháp Kim Cương... Vậy quả thực là thái quá...

Không, không thể nghĩ như vậy, chỉ là trong lịch sử từng xuất hiện mà thôi, là thời gian tích lũy ra. Vậy Trung Nguyên trải qua các đời, số lượng cao thủ tam phẩm nhị phẩm nhất phẩm, cũng là phi thường khả quan...

Nhưng, nhưng hiện có bốn vị Bồ Tát hai gã La Hán hai gã Kim Cương, vậy thì rất thái quá...

Nhưng, nếu Đại Phụng chưa trải qua tai họa Nguyên Cảnh đế, Hứa Bình Phong rút lấy khí vận, tuyệt đối không chỉ một tam phẩm là Trấn Bắc vương, ít nhất Ngụy Công chính là nhị phẩm đứng đầu, đương nhiên còn có thể có cao thủ khác sinh ra cũng nói không chừng.

Trái lại Phật môn, sau chiến dịch Sơn Hải quan, quả thực lửa cháy đổ thêm dầu, cường thịnh đến trình độ đáng sợ.

Tiểu hồ ly tiếp tục nói: “Lần này dẫn đội đến Tam Hoa tự là Độ Nan Kim Cương, đi theo có hai gã tứ phẩm, pháp danh Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên. Tịnh Tâm là thiền sư, Tịnh Duyên là võ tăng. Ngươi chủ yếu chú ý hai người này là được.”

“Đúng rồi...”

Nàng ngồi xổm, thò ra một cái móng vuốt thò vào túi da nhỏ treo trên cổ: “Nương nương bảo ta mang món đồ này giao cho ngươi.”

Trong móng vuốt của nàng lấy ra một cái vòng tay, trên vòng tay treo sáu cái chuông đồng nhỏ loang lổ vết gỉ, cảm giác rất có niên đại.

“Vòng tay?”

Tiểu hồ ly sửa đúng nói: “Nương nương nói đây là vòng chân.”

Hứa Thất An tiếp nhận vòng chân, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu hồ ly nói: “Ngươi đoán xem.”

“Không đoán được.”

“Hừ, thật vô dụng, cho ngươi một cái nhắc nhở, tên ta cùng Dạ Cơ tỷ tỷ vừa vặn trái ngược nhau.”

“Nhật Kê?”

“Là, là Bạch Cơ!”

Tiểu hồ ly nâng chân trước, dùng sức đập mặt bàn một phát, tỏ vẻ rất tức giận.

“Một sự kiện cuối cùng, nương nương nói, hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tìm kiếm phần thân thể của Thần Thù đại sư, vì thế, nàng phái ta đến giám thị ngươi. Nói cho ngươi, tốc độ của ta rất nhanh, có thể nhật đi mấy ngàn dặm. Hơn nữa sở trường tiềm hành, ta rất hữu dụng.”

Tiểu hồ ly đứng lên như người, chống hông, tràn đầy đắc ý.

“Ngày đi mấy ngàn dặm...”

Mắt Hứa Thất An sáng lên, hỏi: “Vậy ngươi có thể chở người không?”

Tiểu hồ ly sửng sốt, nhìn nhìn thân thể nho nhỏ của mình, lại nhìn nhìn Hứa Thất An to con, chần chờ nói: “Có, có thể...”

Hứa Thất An cao hứng mang tiểu hồ ly ôm xuống, đặt ở trên mặt đất, đặt mông ngồi lên.

Tiểu hồ ly ngây dại.

...

“Này này, ngươi đừng khóc, là chính ngươi nói có thể.”

Hứa Thất An ngồi ở bên giường, nhìn hồ ly lông xù ghé vào trên gối đầu, nức nở khóc, giải thích.

Trong mắt tiểu hồ ly lăn ra nước mắt to như hạt đậu: “Ta phải về nói cho nương nương, ngươi bắt nạt ta, hu hu hu... Lưng của ta đau quá, hu hu, hức...”

Nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị bắt nạt.

Hứa Thất An dỗ nữ nhân rất có nghề, dỗ hồ ly... Cũng rất có nghề, vừa dỗ vừa lừa liền lừa gạt xong, tiểu hồ ly rưng rưng tha thứ hắn.

Quả nhiên là đánh một quyền có thể dỗ thật lâu. Hứa Thất An thổi tắt ngọn nến, nói: “Vậy, ngủ?”

Tiểu hồ ly bò dậy, trong bóng đêm cảnh giác nhìn hắn: “Không, Dạ Cơ tỷ tỷ nói ngươi là tên háo sắc, ta không thể ngủ cùng ngươi.”

Hứa Thất An nhìn thoáng qua thân cáo nho nhỏ, yên lặng ôm mặt.

Không đến mức không đến mức... Sau khi uống mấy ngụm, tiểu hồ ly nói: “Dạ Cơ tỷ tỷ là Tam tỷ của ta, bản lĩnh rất cường đại, nàng sinh sớm hơn ta ba trăm bảy mươi sáu năm.”

Cho nên Dạ Cơ tỷ tỷ của ngươi rốt cuộc là ai.

“Nàng trước kia làm việc ở kinh thành, vừa trở về không lâu, nói với ta rất nhiều chuyện về ngươi. Hứa Ngân la thật lợi hại nha ~”

Phù, Phù Hương... Sắc mặt Hứa Thất An khựng lại, không phân biệt rõ trong lòng là vui sướng hay buồn bã, hoặc là tức giận, tâm tình phi thường phức tạp.

Vui sướng là lại đạt được tin tức của thân mật xưa, buồn bã là hai bên gặp mặt xa xa không hẹn, tức giận là vì đường đường Đại Phụng Đả Canh Nhân, bị nàng biến thành Đại Phụng kiền thi nhân.

Nàng là muội muội của Phù Hương à, thì ra Phù Hương tên thật Dạ Cơ... Sắc mặt Hứa Thất An nhu hòa đi chút, hỏi:

“Nương nương nhà ngươi bảo ngươi đi làm cái gì?”

“Tới báo tin.”

Tiểu hồ ly vui vẻ nói.

Ngươi thật biết báo... Đợi một lát, Hứa Thất An thấy nàng vẫn không nói chuyện, vẻ mặt khát khao nhìn mình.

Vì thế, hắn chỉ có thể cường điệu nói: “Báo tin?”

“Nương nương bảo ta tới nói một chút tình huống Phật môn với ngươi.”

Khi nói chuyện, mắt tiểu hồ ly hướng trên bàn liếc một cái, thứ nàng nhìn là bánh hoa quế, đã dùng ánh mắt liếc vài lần.

“Muốn ăn thì ăn đi.” Hứa Thất An thở dài.

Tiểu hồ ly kêu một tiếng vui vẻ, ôm một miếng bánh hoa quế, cái miệng nhỏ bắt đầu gặm.

Một tiểu hồ ly gà mờ, răng sữa, rất rụt rè, có sự tự phụ, cảm giác đánh một quyền sẽ khóc rất lâu... Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán.

Kiên nhẫn chờ đợi nàng ăn xong, Hứa Thất An hỏi: “Còn muốn ăn không?”

“Có có, cảm ơn Hứa Ngân la.”

“... Trước mang chuyện nương nương bảo ngươi truyền đạt nói xong đi.”

Tham ăn! Hứa Thất An ở trong lòng lại thêm một cái nhãn, nhưng trẻ con đều tham ăn, cũng không kỳ quái.

Tiểu hồ ly lưu luyến thu hồi ánh mắt, nhu thuận ngồi xuống, nói:

“Từ cao hướng thấp bắt đầu, Phật môn cường đại nhất là siêu phẩm Phật Đà, tiếp theo là tứ đại Bồ Tát, đương đại Bồ Tát có bốn vị, phân biệt là Già La Thụ Bồ Tát nắm giữ “Kim Cương pháp tướng, Bất Động Minh Vương pháp tướng”; Quảng Hiền Bồ Tát nắm giữ “Đại Luân Hồi pháp tướng, Đại Từ Đại Bi pháp tướng”; Pháp Tể Bồ Tát nắm giữ “Đại Trí Tuệ pháp tướng, Dược Sư pháp tướng”, cùng với Lưu Ly Bồ Tát nắm giữ “Hành Giả pháp tướng, Vô Sắc Lưu Ly pháp tướng”.”

“Phật môn trong lịch sử từng xuất hiện chín vị Bồ Tát, năm trăm năm trước có bảy vị, sau Giáp Tử Đãng Yêu có năm vị, lúc Võ Tông soán vị, lại bị giám chính đời đầu chém một vị, hôm nay chỉ còn bốn vị.”

“Sau đó là chín đại La hán, chỉ còn hai vị trên đời: Tu Đà hoàn quả vị Độ Tình, La Hán Độ Ách. Nương nương nói, sau khi quả vị ngưng tụ, liền không thể thay đổi. Bởi vậy trong thời gian dài đằng đẵng, rất nhiều La Hán lựa chọn chuyển thế trọng sinh, tu lại Phật đạo.”

“Nhưng La Hán có trụ thai chi hôn, Bồ Tát có cách âm chi mê, đại bộ phận La Hán đều hủy diệt ở trong luân hồi. Phật môn trong lịch sử có mười tám vị La Hán, những La Hán này, một bộ phận đi chuyển thế luân hồi rồi, một bộ phận chết ở trong Giáp Tử Đãng Yêu.”

“Cuối cùng là Hộ Pháp Kim Cương, hiện nay vẫn như cũ chỉ có hai người, phân biệt là Độ Nan Kim Cương cùng Độ Phàm Kim Cương. Phật môn lúc đỉnh phong có bao nhiêu Kim Cương, nương nương chưa từng tính. Nương nương nói, lúc Giáp Tử Đãng Yêu, tam phẩm Kim Cương cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi.”

Hứa Thất An há hốc mồm có thể nhét quả trứng gà, cả người tựa như bức tượng, ngây người.

Lúc đỉnh phong chín vị Bồ Tát, mười tám vị La Hán, vô số Hộ Pháp Kim Cương... Vậy quả thực là thái quá...

Không, không thể nghĩ như vậy, chỉ là trong lịch sử từng xuất hiện mà thôi, là thời gian tích lũy ra. Vậy Trung Nguyên trải qua các đời, số lượng cao thủ tam phẩm nhị phẩm nhất phẩm, cũng là phi thường khả quan...

Nhưng, nhưng hiện có bốn vị Bồ Tát hai gã La Hán hai gã Kim Cương, vậy thì rất thái quá...

Nhưng, nếu Đại Phụng chưa trải qua tai họa Nguyên Cảnh đế, Hứa Bình Phong rút lấy khí vận, tuyệt đối không chỉ một tam phẩm là Trấn Bắc vương, ít nhất Ngụy Công chính là nhị phẩm đứng đầu, đương nhiên còn có thể có cao thủ khác sinh ra cũng nói không chừng.

Trái lại Phật môn, sau chiến dịch Sơn Hải quan, quả thực lửa cháy đổ thêm dầu, cường thịnh đến trình độ đáng sợ.

Tiểu hồ ly tiếp tục nói: “Lần này dẫn đội đến Tam Hoa tự là Độ Nan Kim Cương, đi theo có hai gã tứ phẩm, pháp danh Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên. Tịnh Tâm là thiền sư, Tịnh Duyên là võ tăng. Ngươi chủ yếu chú ý hai người này là được.”

“Đúng rồi...”

Nàng ngồi xổm, thò ra một cái móng vuốt thò vào túi da nhỏ treo trên cổ: “Nương nương bảo ta mang món đồ này giao cho ngươi.”

Trong móng vuốt của nàng lấy ra một cái vòng tay, trên vòng tay treo sáu cái chuông đồng nhỏ loang lổ vết gỉ, cảm giác rất có niên đại.

“Vòng tay?”

Tiểu hồ ly sửa đúng nói: “Nương nương nói đây là vòng chân.”

Hứa Thất An tiếp nhận vòng chân, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu hồ ly nói: “Ngươi đoán xem.”

“Không đoán được.”

“Hừ, thật vô dụng, cho ngươi một cái nhắc nhở, tên ta cùng Dạ Cơ tỷ tỷ vừa vặn trái ngược nhau.”

“Nhật Kê?”

“Là, là Bạch Cơ!”

Tiểu hồ ly nâng chân trước, dùng sức đập mặt bàn một phát, tỏ vẻ rất tức giận.

“Một sự kiện cuối cùng, nương nương nói, hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tìm kiếm phần thân thể của Thần Thù đại sư, vì thế, nàng phái ta đến giám thị ngươi. Nói cho ngươi, tốc độ của ta rất nhanh, có thể nhật đi mấy ngàn dặm. Hơn nữa sở trường tiềm hành, ta rất hữu dụng.”

Tiểu hồ ly đứng lên như người, chống hông, tràn đầy đắc ý.

“Ngày đi mấy ngàn dặm...”

Mắt Hứa Thất An sáng lên, hỏi: “Vậy ngươi có thể chở người không?”

Tiểu hồ ly sửng sốt, nhìn nhìn thân thể nho nhỏ của mình, lại nhìn nhìn Hứa Thất An to con, chần chờ nói: “Có, có thể...”

Hứa Thất An cao hứng mang tiểu hồ ly ôm xuống, đặt ở trên mặt đất, đặt mông ngồi lên.

Tiểu hồ ly ngây dại.

...

“Này này, ngươi đừng khóc, là chính ngươi nói có thể.”

Hứa Thất An ngồi ở bên giường, nhìn hồ ly lông xù ghé vào trên gối đầu, nức nở khóc, giải thích.

Trong mắt tiểu hồ ly lăn ra nước mắt to như hạt đậu: “Ta phải về nói cho nương nương, ngươi bắt nạt ta, hu hu hu... Lưng của ta đau quá, hu hu, hức...”

Nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị bắt nạt.

Hứa Thất An dỗ nữ nhân rất có nghề, dỗ hồ ly... Cũng rất có nghề, vừa dỗ vừa lừa liền lừa gạt xong, tiểu hồ ly rưng rưng tha thứ hắn.

Quả nhiên là đánh một quyền có thể dỗ thật lâu. Hứa Thất An thổi tắt ngọn nến, nói: “Vậy, ngủ?”

Tiểu hồ ly bò dậy, trong bóng đêm cảnh giác nhìn hắn: “Không, Dạ Cơ tỷ tỷ nói ngươi là tên háo sắc, ta không thể ngủ cùng ngươi.”

Hứa Thất An nhìn thoáng qua thân cáo nho nhỏ, yên lặng ôm mặt.

Không đến mức không đến mức...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.