Chương trước
Chương sau
Hứa Thất An cùng Lý Linh Tố ra roi thúc ngựa, ở ngày hôm sau chạy về thành Lôi Châu, sau khi thay quần áo, hắn mang theo Lý Linh Tố cùng đi tìm Văn Nhân Thiến Nhu.

Trong thư phòng của Văn Nhân Thiến Nhu, Hứa Thất An bưng chén, vừa trầm ngâm vừa nói:

“Văn Nhân tiểu thư, Từ mỗ có chuyện muốn kính nhờ ngươi.”

“Từ huynh cứ nói.”

Văn Nhân Thiến Nhu nói.

Bên cạnh Lý Linh Tố miệng giật giật, hắn còn chưa kịp nói cho tiểu nhân tình, vị trước mặt này là lão quái vật sống mấy trăm năm, xưng huynh gọi đệ với hắn là phải tổn thọ.

“Ta muốn mời ngươi phát tán một tin tức, cứ nói Tam Hoa tự có dị bảo, sẽ ở bảy ngày sau xuất thế, kẻ đạt được bảo vật này, có hi vọng siêu phàm. Mặt khác, hy vọng ngươi có thể nói chuyện với quan phủ Lôi Châu, bảo bọn họ ra mặt tham dự việc này.”

Đây là kế hoạch hắn ở trên đường đã chế định ra, giống như yêu đạo Địa tông cố ý phát ra tin tức, đưa tới nhân sĩ giang hồ cùng Võ Lâm minh tham dự tranh đoạt hạt sen.

Hắn cũng có thể giở lại trò cũ, quấy nước đục.

“Cái này... Lôi Châu giáp với Tây Vực, quan phủ bên kia, quá nửa là không muốn nhúng tay quá nhiều. Trời cao hoàng đế xa, mà Phật môn ngay tại trước mắt. Mặt khác, truyền bá việc này, nếu không có một người đáng tin cậy, có được đủ uy vọng làm chứng minh, kẻ tin tưởng sẽ ít ỏi không có mấy, chỉ sợ đưa tới đều là đám vớ vẩn.”

Văn Nhân Thiến Nhu trí tuệ hơn người, một lời đi thẳng vào mấu chốt chỉ ra vấn đề.

“Quan phủ bên kia, không cần bọn họ đối địch với Phật môn. Về phần một vấn đề sau...”

Hứa Thất An đánh giá cao thấp Lý Linh Tố, nụ cười khó lường.

Lý Linh Tố bị hắn nhìn tới mức trong lòng sợ hãi, chau mày: “Ta, ta không có địa vị giang hồ gì.”

Hứa Thất An cười nói: “Nhưng ngươi có một sư muội đại danh đỉnh đỉnh ở giang hồ.”

“...”

Lý Linh Tố khó có thể tin nhìn hắn.

...

Buổi chiều hôm đó, Phi Yến nữ hiệp một thân đạo bào, đại danh đỉnh đỉnh, giang hồ đồn đãi đã lâu, cả người đẫm máu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thành Lôi Châu.

Vừa vặn được đại tiểu thư thương hội Lôi Châu gặp, trước mắt bao người, Phi Yến nữ hiệp được đại tiểu thư thương hội Lôi Châu ôm lên xe ngựa.

Ngay sau đó, liền do thương hội Lôi Châu truyền ra tin tức Tam Hoa tự có dị bảo xuất thế, kẻ có được bảo vật này, có thể vào siêu phàm.

Phi Yến nữ hiệp chính là vì tranh đoạt bảo bối, bị hòa thượng Tam Hoa tự đả thương.

Ở dưới sự tuyên truyền của thương hội Lôi Châu, toàn bộ Lôi Châu đều chấn động rồi.

“Nghe nói Tam Hoa tự có bảo bối xuất thế?”

“Đúng vậy, ta từng hỏi binh lính thủ thành, quả thật nhìn thấy một vị đạo cô xinh đẹp cả người đầy máu chạy vào trong thành.”

“Khó trách Tam Hoa tự gần đây đột nhiên đóng cửa từ chối tiếp khách, bảo tháp rõ ràng sắp mở ra, cũng không để người ta vào tháp thử cơ duyên.”

“Phật môn đúng là Phật môn, không phải tộc ta, bình thường nói dễ nghe, thực gặp được bảo bối, lập tức đóng cửa, tự mình độc chiếm.”

“A, Phi Yến nữ hiệp, ta hình như từng nghe cái tên này.”

“Huynh đài thật sự là cô lậu quả văn, thoạt nhìn cũng không phải người đọc sách không để ý đến chuyện bên ngoài nha.”

Cũng có người không tin, nhất là người giang hồ có uy tín danh dự, ngày đó liền lấy thăm Phi Yến nữ hiệp làm lý do, bái phỏng Văn Nhân phủ.

Bọn họ như nguyện gặp được Phi Yến nữ hiệp, cũng nhận được đáp án mong muốn.

Sau đó mang theo đáp án chính xác, đảm đương nhân viên truyền tin tức, một đồn mười mười đồn trăm.

Đương nhiên cũng có người im ỉm không nói, khi người khác hỏi, thậm chí phủ nhận tính chân thật của tin tức, nhưng âm thầm lặng lẽ rời khỏi thành Lôi Châu, hướng tới Tam Hoa tự.

...

Đêm khuya.

Hứa Thất An ngồi ở bên bàn, dựa vào trên ghế dựa lớn, tự hỏi như thế nào đục nước béo cò, như thế nào lẫn vào phù đồ bảo tháp. Cùng với sau khi thành công cùng sau khi thất bại, nên rút lui như thế nào.

Đột nhiên, cửa sổ bị gõ, “Đốc đốc” hai tiếng.

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rút then cài, cửa sổ mở rộng, một con cáo lông xù trắng như tuyết ngồi xổm bệ cửa sổ, đôi mắt sáng ngời như ngọc trai đen nhìn hắn, yết hầu chấn động không khí, truyền ra giọng bé gái non nớt như chuông bạc:

“Nha, rốt cuộc gặp được Hứa Ngân la trong truyền thuyết rồi.”

Tiểu hồ ly linh lung khéo léo, trên cổ treo một cái túi da nhỏ bản bỏ túi.

Biết nói tiếng người? Hồ yêu... Biết thân phận chân thật của ta... Hứa Thất An thiếu chút nữa cho nó một bộ “Đại Uy Thiên Long” chưởng, ánh mắt ở ngoài cửa sổ nhìn quanh một phen, nói:

“Tiến vào nói chuyện.”

Tiểu hồ ly “Hì hì” một tiếng, giẫm bốn cái chân ngắn nhỏ, từ bệ cửa sổ nhảy vào trong phòng.

Ánh mắt Hứa Thất An truy đuổi con hồ yêu nhỏ này, nhìn nó bước tứ chi tao nhã, đi đến bên bàn, ra sức nhảy, chưa thể nhảy lên mặt bàn, cái bụng nhỏ va vào mép bàn.

“Ai da!”

Nó đau kêu một tiếng, chi sau đạp loạn, rốt cuộc trèo lên bàn, ngồi xổm xuống, trong đôi mắt đen lúng liếng lóe ra tò mò cùng hưng phấn, quan sát Hứa Thất An.

Quá gà rồi nhỉ... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.

“Là nương nương bảo ta tới.”

Tiểu hồ ly phát ra giọng bé gái như chuông bạc.

Quả nhiên! Trong lòng Hứa Thất An thầm nghĩ, hồ yêu, hơn nữa biết thân phận của hắn, quá nửa là yêu quái Vạn Yêu quốc, bởi vậy vừa rồi nhịn xuống xúc động diệt yêu.

“Cho nên?”

Hắn đứng ở trước bàn, quan sát tiểu hồ ly lông xù đáng yêu.

“Ngươi vụng trộm lẻn vào nơi này, không sợ bị người ta phát hiện?”

Tiểu hồ ly “hi hi” nói: “Tốc độ cùng tiềm hành là lĩnh vực ta sở trường, bằng không nương nương sao có thể phái ta tới đây. Dạ Cơ tỷ tỷ nói, Hứa Ngân la liệu sự như thần, nhìn rõ mọi việc, sao đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra?”

“Bởi vì trinh thám cần đủ nhiều manh mối, cùng hiểu biết đối với sự vật. Ví dụ như ta không biết ngươi, ta không thể nào phán đoán ngươi có phải một tiểu hồ yêu lỗ m ãng hay không. Lại ví dụ như ngươi tuổi không lớn, cho nên ta sẽ hoài nghi ngươi bản lãnh không lớn, không đủ cẩn thận.”

Hứa Thất An thuận miệng nói.

Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt như ngọc trai đen lập lòe tỏa sáng, nâng vuốt lên vỗ mặt bàn một phát, giọng thanh thúy nói:

“Thì ra là thế, không hổ là Hứa Ngân la, nói rất có đạo lý, gọn gàng ngăn nắp.”

“Ngươi nói Dạ Cơ tỷ tỷ là ai, nàng quen biết ta?”

Hứa Thất An ngồi xuống ở bên bàn, rót cho bản thân một chén trà.

“Mau mau, cũng cho người ta một chén.”

Tiểu hồ ly vỗ một bàn một phát, thúc giục.

Trong tiếng nước chảy rất khẽ, Hứa Thất An rót cho nàng đầy một chén, tiểu hồ ly ghé lên cái mũi hồng hào, vươn đầu lưỡi, liếm rồi liếm, liếm rồi liếm.

“Ngươi không biết biến hóa?”

Hứa Thất An kinh ngạc nói.

“Còn chưa biết.” Tiểu hồ ly dịu dàng nói.

Ta sai lầm rồi, ngươi không phải gà, ngươi là mới tập chơi? Vạn Yêu công chúa phái ngươi tới đây làm chi... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm. Hứa Thất An cùng Lý Linh Tố ra roi thúc ngựa, ở ngày hôm sau chạy về thành Lôi Châu, sau khi thay quần áo, hắn mang theo Lý Linh Tố cùng đi tìm Văn Nhân Thiến Nhu.

Trong thư phòng của Văn Nhân Thiến Nhu, Hứa Thất An bưng chén, vừa trầm ngâm vừa nói:

“Văn Nhân tiểu thư, Từ mỗ có chuyện muốn kính nhờ ngươi.”

“Từ huynh cứ nói.”

Văn Nhân Thiến Nhu nói.

Bên cạnh Lý Linh Tố miệng giật giật, hắn còn chưa kịp nói cho tiểu nhân tình, vị trước mặt này là lão quái vật sống mấy trăm năm, xưng huynh gọi đệ với hắn là phải tổn thọ.

“Ta muốn mời ngươi phát tán một tin tức, cứ nói Tam Hoa tự có dị bảo, sẽ ở bảy ngày sau xuất thế, kẻ đạt được bảo vật này, có hi vọng siêu phàm. Mặt khác, hy vọng ngươi có thể nói chuyện với quan phủ Lôi Châu, bảo bọn họ ra mặt tham dự việc này.”

Đây là kế hoạch hắn ở trên đường đã chế định ra, giống như yêu đạo Địa tông cố ý phát ra tin tức, đưa tới nhân sĩ giang hồ cùng Võ Lâm minh tham dự tranh đoạt hạt sen.

Hắn cũng có thể giở lại trò cũ, quấy nước đục.

“Cái này... Lôi Châu giáp với Tây Vực, quan phủ bên kia, quá nửa là không muốn nhúng tay quá nhiều. Trời cao hoàng đế xa, mà Phật môn ngay tại trước mắt. Mặt khác, truyền bá việc này, nếu không có một người đáng tin cậy, có được đủ uy vọng làm chứng minh, kẻ tin tưởng sẽ ít ỏi không có mấy, chỉ sợ đưa tới đều là đám vớ vẩn.”

Văn Nhân Thiến Nhu trí tuệ hơn người, một lời đi thẳng vào mấu chốt chỉ ra vấn đề.

“Quan phủ bên kia, không cần bọn họ đối địch với Phật môn. Về phần một vấn đề sau...”

Hứa Thất An đánh giá cao thấp Lý Linh Tố, nụ cười khó lường.

Lý Linh Tố bị hắn nhìn tới mức trong lòng sợ hãi, chau mày: “Ta, ta không có địa vị giang hồ gì.”

Hứa Thất An cười nói: “Nhưng ngươi có một sư muội đại danh đỉnh đỉnh ở giang hồ.”

“...”

Lý Linh Tố khó có thể tin nhìn hắn.

...

Buổi chiều hôm đó, Phi Yến nữ hiệp một thân đạo bào, đại danh đỉnh đỉnh, giang hồ đồn đãi đã lâu, cả người đẫm máu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thành Lôi Châu.

Vừa vặn được đại tiểu thư thương hội Lôi Châu gặp, trước mắt bao người, Phi Yến nữ hiệp được đại tiểu thư thương hội Lôi Châu ôm lên xe ngựa.

Ngay sau đó, liền do thương hội Lôi Châu truyền ra tin tức Tam Hoa tự có dị bảo xuất thế, kẻ có được bảo vật này, có thể vào siêu phàm.

Phi Yến nữ hiệp chính là vì tranh đoạt bảo bối, bị hòa thượng Tam Hoa tự đả thương.

Ở dưới sự tuyên truyền của thương hội Lôi Châu, toàn bộ Lôi Châu đều chấn động rồi.

“Nghe nói Tam Hoa tự có bảo bối xuất thế?”

“Đúng vậy, ta từng hỏi binh lính thủ thành, quả thật nhìn thấy một vị đạo cô xinh đẹp cả người đầy máu chạy vào trong thành.”

“Khó trách Tam Hoa tự gần đây đột nhiên đóng cửa từ chối tiếp khách, bảo tháp rõ ràng sắp mở ra, cũng không để người ta vào tháp thử cơ duyên.”

“Phật môn đúng là Phật môn, không phải tộc ta, bình thường nói dễ nghe, thực gặp được bảo bối, lập tức đóng cửa, tự mình độc chiếm.”

“A, Phi Yến nữ hiệp, ta hình như từng nghe cái tên này.”

“Huynh đài thật sự là cô lậu quả văn, thoạt nhìn cũng không phải người đọc sách không để ý đến chuyện bên ngoài nha.”

Cũng có người không tin, nhất là người giang hồ có uy tín danh dự, ngày đó liền lấy thăm Phi Yến nữ hiệp làm lý do, bái phỏng Văn Nhân phủ.

Bọn họ như nguyện gặp được Phi Yến nữ hiệp, cũng nhận được đáp án mong muốn.

Sau đó mang theo đáp án chính xác, đảm đương nhân viên truyền tin tức, một đồn mười mười đồn trăm.

Đương nhiên cũng có người im ỉm không nói, khi người khác hỏi, thậm chí phủ nhận tính chân thật của tin tức, nhưng âm thầm lặng lẽ rời khỏi thành Lôi Châu, hướng tới Tam Hoa tự.

...

Đêm khuya.

Hứa Thất An ngồi ở bên bàn, dựa vào trên ghế dựa lớn, tự hỏi như thế nào đục nước béo cò, như thế nào lẫn vào phù đồ bảo tháp. Cùng với sau khi thành công cùng sau khi thất bại, nên rút lui như thế nào.

Đột nhiên, cửa sổ bị gõ, “Đốc đốc” hai tiếng.

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rút then cài, cửa sổ mở rộng, một con cáo lông xù trắng như tuyết ngồi xổm bệ cửa sổ, đôi mắt sáng ngời như ngọc trai đen nhìn hắn, yết hầu chấn động không khí, truyền ra giọng bé gái non nớt như chuông bạc:

“Nha, rốt cuộc gặp được Hứa Ngân la trong truyền thuyết rồi.”

Tiểu hồ ly linh lung khéo léo, trên cổ treo một cái túi da nhỏ bản bỏ túi.

Biết nói tiếng người? Hồ yêu... Biết thân phận chân thật của ta... Hứa Thất An thiếu chút nữa cho nó một bộ “Đại Uy Thiên Long” chưởng, ánh mắt ở ngoài cửa sổ nhìn quanh một phen, nói:

“Tiến vào nói chuyện.”

Tiểu hồ ly “Hì hì” một tiếng, giẫm bốn cái chân ngắn nhỏ, từ bệ cửa sổ nhảy vào trong phòng.

Ánh mắt Hứa Thất An truy đuổi con hồ yêu nhỏ này, nhìn nó bước tứ chi tao nhã, đi đến bên bàn, ra sức nhảy, chưa thể nhảy lên mặt bàn, cái bụng nhỏ va vào mép bàn.

“Ai da!”

Nó đau kêu một tiếng, chi sau đạp loạn, rốt cuộc trèo lên bàn, ngồi xổm xuống, trong đôi mắt đen lúng liếng lóe ra tò mò cùng hưng phấn, quan sát Hứa Thất An.

Quá gà rồi nhỉ... Hứa Thất An nói thầm trong lòng.

“Là nương nương bảo ta tới.”

Tiểu hồ ly phát ra giọng bé gái như chuông bạc.

Quả nhiên! Trong lòng Hứa Thất An thầm nghĩ, hồ yêu, hơn nữa biết thân phận của hắn, quá nửa là yêu quái Vạn Yêu quốc, bởi vậy vừa rồi nhịn xuống xúc động diệt yêu.

“Cho nên?”

Hắn đứng ở trước bàn, quan sát tiểu hồ ly lông xù đáng yêu.

“Ngươi vụng trộm lẻn vào nơi này, không sợ bị người ta phát hiện?”

Tiểu hồ ly “hi hi” nói: “Tốc độ cùng tiềm hành là lĩnh vực ta sở trường, bằng không nương nương sao có thể phái ta tới đây. Dạ Cơ tỷ tỷ nói, Hứa Ngân la liệu sự như thần, nhìn rõ mọi việc, sao đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra?”

“Bởi vì trinh thám cần đủ nhiều manh mối, cùng hiểu biết đối với sự vật. Ví dụ như ta không biết ngươi, ta không thể nào phán đoán ngươi có phải một tiểu hồ yêu lỗ m ãng hay không. Lại ví dụ như ngươi tuổi không lớn, cho nên ta sẽ hoài nghi ngươi bản lãnh không lớn, không đủ cẩn thận.”

Hứa Thất An thuận miệng nói.

Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt như ngọc trai đen lập lòe tỏa sáng, nâng vuốt lên vỗ mặt bàn một phát, giọng thanh thúy nói:

“Thì ra là thế, không hổ là Hứa Ngân la, nói rất có đạo lý, gọn gàng ngăn nắp.”

“Ngươi nói Dạ Cơ tỷ tỷ là ai, nàng quen biết ta?”

Hứa Thất An ngồi xuống ở bên bàn, rót cho bản thân một chén trà.

“Mau mau, cũng cho người ta một chén.”

Tiểu hồ ly vỗ một bàn một phát, thúc giục.

Trong tiếng nước chảy rất khẽ, Hứa Thất An rót cho nàng đầy một chén, tiểu hồ ly ghé lên cái mũi hồng hào, vươn đầu lưỡi, liếm rồi liếm, liếm rồi liếm.

“Ngươi không biết biến hóa?”

Hứa Thất An kinh ngạc nói.

“Còn chưa biết.” Tiểu hồ ly dịu dàng nói.

Ta sai lầm rồi, ngươi không phải gà, ngươi là mới tập chơi? Vạn Yêu công chúa phái ngươi tới đây làm chi... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.