Trong đầu hắn không khỏi quanh quẩn hình ảnh trước khi xuất chinh, tiểu tử kia cưỡi ngựa đứng ở trên sườn núi, hát vang tiễn đưa.
Bên tai, giống như lại vang lên tiếng ca của hắn:
Khói báo động dâng lên giang sơn nhìn về phương bắc, rồng cuộn ngựa hí kiếm khí như sương!
Lòng mênh mang như nước Hoàng Hà, hai mươi năm tung hoành ai có thể chống lại!
Hai mươi năm tung hoành ai có thể chống lại... Ngụy Uyên cười nói: “Vậy ta muốn làm một lần nhân gian vô địch.”
Hắn từ trong áo xanh lam lũ lấy ra một cái nho quan, chậm rãi đội.
Chí bảo thứ hai của thư viện Vân Lộc: nho quan á thánh!
(mũ của người theo đạo nho)
“Đến!”
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay.
Khắc đao nho thánh sống lại, đánh tan dơ bẩn, hóa thành một luồng hào quang, mang mình đưa vào trong tay Ngụy Uyên.
Hắn nhìn về phía trời cao, hô: “Đến!”
Trên bầu trời xanh thẳm, một đạo thanh quang hạ xuống, chiếu vào trên người Ngụy Uyên.
Đạo thanh quang này đến từ viện trưởng Triệu Thủ, đến từ một vị tam phẩm đại nho thiếu chút nữa chết chúc phúc.
Nho quan cùng khắc đao, nở rộ ra thanh quang chói mắt.
Cuối cùng, trong tay áo vạch ra một trang giấy, trên tờ giấy ghi lại một pháp thuật rất tầm thường, pháp thuật các vu sư nhìn quen lắm rồi!
Năng lực trung tâm của Chúc Tế—— triệu hồi anh linh.
Xem đến đây, Tát Luân A Cổ bọn ba vị vu sư mi tâm kịch liệt giật giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692634/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.