Ngụy Uyên lại lấy ra một bình sứ, ăn vào đan dược, trầm ngâm một phen, nói:
“Mê hoặc quân vương trường sinh, cắn nuốt con đẻ. Bốn mươi năm qua, dân chúng lầm than, quốc lực ngày càng xuống dốc, chắc chắn hậu quả xấu quấn thân... Cho nên bốn mươi năm sau, đạo thủ Địa tông hoàn toàn nhập ma. Nhưng ta còn có một việc không rõ, ngươi cho dù Nhất Khí Hóa Tam Thanh, có được tu vi hôm nay, tuổi thọ càng lâu hơn, nhưng ngươi vẫn như cũ là đế vương nhân gian. Trường sinh như thế nào?”
Ánh mắt tràn ngập ác ý của Trinh Đức đế ngắm khắc đao nho thánh, lặng lẽ nói:
“Về sau, một người dạy ta như thế nào lấy thân phận đế vương trường sinh, lời của hắn, thật sự khiến ta thể hồ quán đỉnh. Hai mươi mấy năm qua, tất cả mưu tính của ta, đều bởi người nọ mà dâng lên. Bao gồm hôm nay, lấy Vu Thần làm mồi, dẫn ngươi mắc câu, là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch của ta.”
Khắc đao hoàn toàn bị ô nhiễm, linh tính hoàn toàn biến mất.
“Tuy chỉ có thể ô nhiễm nó nửa khắc, nhưng vậy là đủ rồi.” Trinh Đức đế tùy tay ném nó vào vách núi đen, quay sang nhìn về phía Ngụy Uyên, cười dữ tợn nói:
“Ngươi chuẩn bị vượt qua chúng ta, phong ấn Vu Thần như thế nào?”
Ở đây, một vị Đại Vu Sư, hai vị Linh Tuệ sư, một vị cường giả Độ Kiếp kỳ.
Ngụy Uyên chỉ có một mình, một võ phu miễn cưỡng tính là nhị phẩm.
Trinh Đức đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692633/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.