Chương trước
Chương sau
Quá trình này không kéo dài bao lâu, Hoài Khánh sau khi khóc một trận nho nhỏ, nhanh chóng áp chế cảm xúc trong lòng, rời khỏi vòng tay Hứa Thất An, thấp giọng nói: “Bản cung thất thố rồi.”

Lý Diệu Chân như tận dụng mọi thứ đặt câu hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào.”

Hứa Thất An liếc Hoài Khánh, thấy nàng không phản đối, liền giải thích cho thánh nữ Thiên tông: “Vị kia dưới long mạch, không phải đạo thủ Địa tông, là tiên đế.”

Tiên đế?!

Mặt Lý Diệu Chân lập tức dại ra, nàng chậm rãi há hốc mồm, trợn to đôi mắt đẹp, trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn lời của Hứa Thất An, qua thật lâu, nàng nghe thấy mình thì thào hỏi:

“Sao có khả năng!”

“Thật sự có chấp niệm đối với trường sinh là tiên đế, ta cũng rất khó tin tưởng, nhưng sự thật có lẽ chính là như thế.” Hứa Thất An lại thở dài.

Tình trạng thân thể của tiên đế thật ra không tốt, hắn tuy là ngất, nhưng thuật sĩ Ti Thiên Giám chẩn đoán kết quả là sẽ không sai, đó là tiên đế trầm mê nữ sắc, vét sạch thân thể.

Một điểm này, trên sách sử ghi lại cũng rất rõ ràng, “Trinh Đức thích nữ sắc” ngắn ngủn vài chữ nói rõ tất cả.

Thân thể của mình mình rõ nhất, cho nên tiên đế mới sẽ sinh ra khát vọng đối với tu đạo, đối với trường sinh. Nhưng lại bởi vì quy tắc kẻ khí vận gia thân không thể trường sinh, chỉ có thể mang phần khát vọng này đè dưới đáy lòng.

Thẳng đến lúc đạo thủ Địa tông tới kinh thành, sau đó, khẳng định đã xảy ra một số bí ẩn nào đó người ngoài không thể biết, do đó thay đổi nhận thức của tiên đế, khiến hắn thấy được khả năng trường sinh.

Lý Diệu Chân dùng rất lâu mới tiêu hóa tin tức này, liên tục phản bác:

“Không có khả năng, tiên đế lại không phải đệ tử đạo môn, tiên đế thậm chí không phải võ phu, mà tồn tại kia ngươi ở trong long mạch lòng đất nhìn thấy, cường đại đến khiến ngươi run rẩy.”

Hoài Khánh vành mắt ửng đỏ, hít sâu một hơi:

“Giữa hai người không có quan hệ nhân quả, tiên đế là người thường, nhưng không đại biểu thiên phú của hắn không được, trong thành viên hoàng thất, phàm là hoàng tử có tư cách tranh giành đế vị, đều đã sớm nạp phi, đâm chồi nảy lộc cho hoàng thất. Bởi vì có con nối dõi hay không, là một trong những tiêu chuẩn quan trọng cạnh tranh vị trí thái tử.

“Thậm chí, nếu hoàng tử si mê võ đạo, sẽ dẫn tới hoàng đế và chư công phản cảm. Trầm mê võ đạo, lấy đâu ra tinh lực xử lý chính vụ. Phụ... Hắn trầm mê tu đạo hai mươi năm, triều dã không phải ùn ùn dị nghị sao, chính là ví dụ tốt nhất.”

Ý tứ của câu này là, nếu muốn làm hoàng đế, phải từ bỏ tu hành, dù sao con người là có cực hạn.

Tiên đế lựa chọn đế vị, nhưng không đại biểu thiên phú của hắn không được.

Trong hai mươi năm qua, hắn tựa như một con sâu mọt, ghé vào trên quốc vận Đại Phụng bóc lột thậm tệ, ép mồ hôi nước mắt nhân dân, cho dù là một con heo, ăn vào nhiều tài nguyên như vậy, cũng cho ăn thành Thiên Bồng Nguyên Soái rồi.

Huống chi, theo tình huống trước mắt, thiên phú của tiên đế cũng không yếu.

Lý Diệu Chân nhất thời không còn lời nào để chống đỡ, nàng không biết nghĩ tới cái gì, cả kinh, thất thanh nói: “Thi thể Trấn Bắc vương ở nơi nào?!”

Hứa Thất An và Hoài Khánh nhìn nhau, không biết nàng vì sao kích động như thế: “Làm sao vậy?”

Thi thể Trấn Bắc vương chia năm xẻ bảy, chết không thể chết nữa, trong vụ án Sở Châu, căn bản không có ai để ý thi thể một thân vương xử lý như thế nào.

Thánh nữ Thiên tông chậm rãi đứng dậy, lấy ánh mắt cực kỳ hoảng sợ đảo qua hai người, nói:

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh, một vị ba người, ba người một vị, chỉ cần chưa hoàn toàn giết chết ba phân thân đó, vậy bọn họ là sẽ không chết. Chết chỉ là khí huyết nhiều năm tích lũy, chết chỉ là một phần ba nguyên thần.”

Sắc mặt Hứa Thất An và Hoài Khánh đại biến.

...

Tang Bạc, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sau khi xây dựng lại.

Nguyên Cảnh mặc cẩm bào nền màu đen, thêu sợi tơ màu vàng khoanh tay mà đứng, đứng ở trước bức tượng khai quốc hoàng đế, nheo mắt, đối diện với nó.

Hắn đã ngoài năm mươi, nhưng sắc mặt hồng nhuận, tóc đen nhánh, cùng với dáng người thẳng, nhìn qua chỉ nhiều nhất bốn mươi tuổi.

“Cao tổ, ngươi thành lập vương triều Đại Phụng, ngưng tụ khí vận Trung Nguyên, thăng cấp nhất phẩm. Lúc đỉnh phong, cho dù là Vu Thần giáo cũng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận.”

“Võ tông, ngươi lật đổ đích mạch mục nát, nho gia tán thành, đăng cơ xưng đế, thăng cấp nhất phẩm. Sau đó nho gia rầm rộ, dù là Phật môn cũng chỉ có thể lui về Tây Vực.”

“Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, trừ hai người các ngươi, không có nhất phẩm võ phu nữa. Nhưng các ngươi lúc còn sống mặc kệ cường đại, uy áp bốn biển như thế nào, sau trăm tuổi, chung quy là một vốc đất vàng.” Nguyên Cảnh Đế ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu khẳng định:

“Mà ta, sẽ trở thành hoàng đế đầu tiên trường sinh bất hủ của Đại Phụng, nhanh thôi, rất nhanh thôi...”

...

Địa giới kinh thành, Phục Long sơn mạch.

Từ trên cao quan sát, Phục Long sơn mạch tựa như một con rồng khổng lồ nằm ngủ say, núi này cao ngất, ngưng tụ xu thế địa mạch, là phong thuỷ bảo địa thượng thừa nhất địa giới kinh thành.

Đại khái ba trăm năm trước, hoàng đế một thế hệ đó ở đây xây lăng, trong ba trăm năm từ đó về sau, trước sau có sáu vị hoàng đế táng ở Phục Long sơn mạch, bởi vậy, hoàng lăng nơi đây lại được xưng là “Phụng Lục lăng”.

Tiên đế cũng được táng ở nơi này.

Một nhóm bốn người bí mật lẻn vào hoàng lăng, lấy pháp thuật Ti Thiên Giám cùng nho gia, tránh được “phòng tuyến” của các võ phu thô bỉ, xuyên qua kiến trúc vòng ngoài hoàng lăng, tiến vào trong núi, đứng ở ngoài lăng mộ tiên đế.

Bọn họ lần này đến, là làm nghiệm chứng cuối cùng.

Thân là vua của một nước, giả chết không đơn giản như vậy, văn võ, ngự y cả triều, Ti Thiên Giám đều sẽ làm một phen xác nhận. Lúc trước tiên đế đã được đưa vào trong quan tài, vậy hắn ít nhất ở lúc ấy quả thật là đã chết.

Chuyện rốt cuộc là thế nào, còn phải xuống mộ thăm dò đến tột cùng.

Ngoài lăng mộ, Hứa Thất An xé xuống một tờ pháp thuật nho gia, nói với ba vị mỹ nhân: “Ôm lấy ta.”

Chung Ly thuận theo từ phía sau ôm lấy hắn, Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân liếc hắn một cái, đặt tay ở bả vai hắn.

Vẫn là Chung sư tỷ ngoan nhất sao, Hoài Khánh cùng Diệu Chân cá tính quá mạnh... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, ngoài miệng chưa tạm dừng, lấy khí cơ thiêu đốt tờ giấy, ngâm tụng nói:

“Chúng ta không ở ngoài lăng mộ, mà là ở trong cửa chính lăng mộ.”

Tờ giấy cháy hết, thanh quang mỏng manh quấn lấy bốn người, biến mất không thấy.

Chung Ly lấy ra một món pháp khí dạ minh châu chế thành, để nó tản mát ra ánh sáng trong vắt, chiếu sáng lên bên trong lăng mộ tối đen.

Lý Diệu Chân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bốn người bên ta chỉ xuyên vào cửa chính lăng mộ, chưa xâm nhập lăng mộ, nhịn không được nhíu mày nói: “Vì sao không nói thẳng, ở trong chủ mộ?” Quá trình này không kéo dài bao lâu, Hoài Khánh sau khi khóc một trận nho nhỏ, nhanh chóng áp chế cảm xúc trong lòng, rời khỏi vòng tay Hứa Thất An, thấp giọng nói: “Bản cung thất thố rồi.”

Lý Diệu Chân như tận dụng mọi thứ đặt câu hỏi: “Chuyện rốt cuộc là thế nào.”

Hứa Thất An liếc Hoài Khánh, thấy nàng không phản đối, liền giải thích cho thánh nữ Thiên tông: “Vị kia dưới long mạch, không phải đạo thủ Địa tông, là tiên đế.”

Tiên đế?!

Mặt Lý Diệu Chân lập tức dại ra, nàng chậm rãi há hốc mồm, trợn to đôi mắt đẹp, trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn lời của Hứa Thất An, qua thật lâu, nàng nghe thấy mình thì thào hỏi:

“Sao có khả năng!”

“Thật sự có chấp niệm đối với trường sinh là tiên đế, ta cũng rất khó tin tưởng, nhưng sự thật có lẽ chính là như thế.” Hứa Thất An lại thở dài.

Tình trạng thân thể của tiên đế thật ra không tốt, hắn tuy là ngất, nhưng thuật sĩ Ti Thiên Giám chẩn đoán kết quả là sẽ không sai, đó là tiên đế trầm mê nữ sắc, vét sạch thân thể.

Một điểm này, trên sách sử ghi lại cũng rất rõ ràng, “Trinh Đức thích nữ sắc” ngắn ngủn vài chữ nói rõ tất cả.

Thân thể của mình mình rõ nhất, cho nên tiên đế mới sẽ sinh ra khát vọng đối với tu đạo, đối với trường sinh. Nhưng lại bởi vì quy tắc kẻ khí vận gia thân không thể trường sinh, chỉ có thể mang phần khát vọng này đè dưới đáy lòng.

Thẳng đến lúc đạo thủ Địa tông tới kinh thành, sau đó, khẳng định đã xảy ra một số bí ẩn nào đó người ngoài không thể biết, do đó thay đổi nhận thức của tiên đế, khiến hắn thấy được khả năng trường sinh.

Lý Diệu Chân dùng rất lâu mới tiêu hóa tin tức này, liên tục phản bác:

“Không có khả năng, tiên đế lại không phải đệ tử đạo môn, tiên đế thậm chí không phải võ phu, mà tồn tại kia ngươi ở trong long mạch lòng đất nhìn thấy, cường đại đến khiến ngươi run rẩy.”

Hoài Khánh vành mắt ửng đỏ, hít sâu một hơi:

“Giữa hai người không có quan hệ nhân quả, tiên đế là người thường, nhưng không đại biểu thiên phú của hắn không được, trong thành viên hoàng thất, phàm là hoàng tử có tư cách tranh giành đế vị, đều đã sớm nạp phi, đâm chồi nảy lộc cho hoàng thất. Bởi vì có con nối dõi hay không, là một trong những tiêu chuẩn quan trọng cạnh tranh vị trí thái tử.

“Thậm chí, nếu hoàng tử si mê võ đạo, sẽ dẫn tới hoàng đế và chư công phản cảm. Trầm mê võ đạo, lấy đâu ra tinh lực xử lý chính vụ. Phụ... Hắn trầm mê tu đạo hai mươi năm, triều dã không phải ùn ùn dị nghị sao, chính là ví dụ tốt nhất.”

Ý tứ của câu này là, nếu muốn làm hoàng đế, phải từ bỏ tu hành, dù sao con người là có cực hạn.

Tiên đế lựa chọn đế vị, nhưng không đại biểu thiên phú của hắn không được.

Trong hai mươi năm qua, hắn tựa như một con sâu mọt, ghé vào trên quốc vận Đại Phụng bóc lột thậm tệ, ép mồ hôi nước mắt nhân dân, cho dù là một con heo, ăn vào nhiều tài nguyên như vậy, cũng cho ăn thành Thiên Bồng Nguyên Soái rồi.

Huống chi, theo tình huống trước mắt, thiên phú của tiên đế cũng không yếu.

Lý Diệu Chân nhất thời không còn lời nào để chống đỡ, nàng không biết nghĩ tới cái gì, cả kinh, thất thanh nói: “Thi thể Trấn Bắc vương ở nơi nào?!”

Hứa Thất An và Hoài Khánh nhìn nhau, không biết nàng vì sao kích động như thế: “Làm sao vậy?”

Thi thể Trấn Bắc vương chia năm xẻ bảy, chết không thể chết nữa, trong vụ án Sở Châu, căn bản không có ai để ý thi thể một thân vương xử lý như thế nào.

Thánh nữ Thiên tông chậm rãi đứng dậy, lấy ánh mắt cực kỳ hoảng sợ đảo qua hai người, nói:

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh, một vị ba người, ba người một vị, chỉ cần chưa hoàn toàn giết chết ba phân thân đó, vậy bọn họ là sẽ không chết. Chết chỉ là khí huyết nhiều năm tích lũy, chết chỉ là một phần ba nguyên thần.”

Sắc mặt Hứa Thất An và Hoài Khánh đại biến.

...

Tang Bạc, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sau khi xây dựng lại.

Nguyên Cảnh mặc cẩm bào nền màu đen, thêu sợi tơ màu vàng khoanh tay mà đứng, đứng ở trước bức tượng khai quốc hoàng đế, nheo mắt, đối diện với nó.

Hắn đã ngoài năm mươi, nhưng sắc mặt hồng nhuận, tóc đen nhánh, cùng với dáng người thẳng, nhìn qua chỉ nhiều nhất bốn mươi tuổi.

“Cao tổ, ngươi thành lập vương triều Đại Phụng, ngưng tụ khí vận Trung Nguyên, thăng cấp nhất phẩm. Lúc đỉnh phong, cho dù là Vu Thần giáo cũng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận.”

“Võ tông, ngươi lật đổ đích mạch mục nát, nho gia tán thành, đăng cơ xưng đế, thăng cấp nhất phẩm. Sau đó nho gia rầm rộ, dù là Phật môn cũng chỉ có thể lui về Tây Vực.”

“Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, trừ hai người các ngươi, không có nhất phẩm võ phu nữa. Nhưng các ngươi lúc còn sống mặc kệ cường đại, uy áp bốn biển như thế nào, sau trăm tuổi, chung quy là một vốc đất vàng.” Nguyên Cảnh Đế ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu khẳng định:

“Mà ta, sẽ trở thành hoàng đế đầu tiên trường sinh bất hủ của Đại Phụng, nhanh thôi, rất nhanh thôi...”

...

Địa giới kinh thành, Phục Long sơn mạch.

Từ trên cao quan sát, Phục Long sơn mạch tựa như một con rồng khổng lồ nằm ngủ say, núi này cao ngất, ngưng tụ xu thế địa mạch, là phong thuỷ bảo địa thượng thừa nhất địa giới kinh thành.

Đại khái ba trăm năm trước, hoàng đế một thế hệ đó ở đây xây lăng, trong ba trăm năm từ đó về sau, trước sau có sáu vị hoàng đế táng ở Phục Long sơn mạch, bởi vậy, hoàng lăng nơi đây lại được xưng là “Phụng Lục lăng”.

Tiên đế cũng được táng ở nơi này.

Một nhóm bốn người bí mật lẻn vào hoàng lăng, lấy pháp thuật Ti Thiên Giám cùng nho gia, tránh được “phòng tuyến” của các võ phu thô bỉ, xuyên qua kiến trúc vòng ngoài hoàng lăng, tiến vào trong núi, đứng ở ngoài lăng mộ tiên đế.

Bọn họ lần này đến, là làm nghiệm chứng cuối cùng.

Thân là vua của một nước, giả chết không đơn giản như vậy, văn võ, ngự y cả triều, Ti Thiên Giám đều sẽ làm một phen xác nhận. Lúc trước tiên đế đã được đưa vào trong quan tài, vậy hắn ít nhất ở lúc ấy quả thật là đã chết.

Chuyện rốt cuộc là thế nào, còn phải xuống mộ thăm dò đến tột cùng.

Ngoài lăng mộ, Hứa Thất An xé xuống một tờ pháp thuật nho gia, nói với ba vị mỹ nhân: “Ôm lấy ta.”

Chung Ly thuận theo từ phía sau ôm lấy hắn, Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân liếc hắn một cái, đặt tay ở bả vai hắn.

Vẫn là Chung sư tỷ ngoan nhất sao, Hoài Khánh cùng Diệu Chân cá tính quá mạnh... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, ngoài miệng chưa tạm dừng, lấy khí cơ thiêu đốt tờ giấy, ngâm tụng nói:

“Chúng ta không ở ngoài lăng mộ, mà là ở trong cửa chính lăng mộ.”

Tờ giấy cháy hết, thanh quang mỏng manh quấn lấy bốn người, biến mất không thấy.

Chung Ly lấy ra một món pháp khí dạ minh châu chế thành, để nó tản mát ra ánh sáng trong vắt, chiếu sáng lên bên trong lăng mộ tối đen.

Lý Diệu Chân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bốn người bên ta chỉ xuyên vào cửa chính lăng mộ, chưa xâm nhập lăng mộ, nhịn không được nhíu mày nói: “Vì sao không nói thẳng, ở trong chủ mộ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.