Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, cảm thụ chân thật của Hứa Thất An là đã hoang đường, lại hợp lý, đã chấn kinh, lại không chấn kinh.

Sau khi Hoài Khánh chỉ ra hai điểm đáng ngờ, hắn liền có hoài nghi đối với tiên đế, lúc này mới bảo Hoài Khánh vẽ hình ảnh thứ hai, mà Hoài Khánh quả thực vẽ bức họa tiên đế, ý nghĩa Hoài Khánh cũng hoài nghi tiên đế.

“Thì ra năm đó đạo thủ Địa tông ô nhiễm, không phải Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh, mà là tiên đế... Đúng, tiên đế nhiều lần đề cập Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đề cập trường sinh, hắn mới là người có chấp niệm đối với trường sinh.”

Hứa Thất An chậm rãi đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống, một rồi lại một chi tiết ở trong đầu cuồn cuộn không thôi.

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ba vị một người, ba vị ba người, một vị ba người. Một người có thể là ba vị, tiên đế có thể là tiên đế, cũng có thể là Hoài Vương, càng có thể là Nguyên Cảnh.”

“Thì ra ba cha con bọn họ là cùng một người, cho nên Nguyên Cảnh đa nghi hết lòng đối xử đối với Hoài Vương, ban thưởng hắn Trấn Quốc Kiếm, ban thưởng hắn Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, bày ra sự tín nhiệm không phù hợp đế vương tâm thuật.”

“Ta nhớ ra rồi, vương phi có một lần từng nói, Nguyên Cảnh khi mới gặp nàng, triển lộ ra cực độ si mê đối với sắc đẹp của nàng... Khó trách hắn sẽ nguyện ý mang vương phi tặng cho Hoài Vương, nếu Hoài Vương cũng là chính hắn thì sao?”

“Như vậy, năm đó sự kiện Nam Uyển, Hoài Vương và Nguyên Cảnh cho dù chưa chết, cũng đã xảy ra vấn đề, hoặc bị khống chế, hoặc bị đạo thủ Địa tông ô nhiễm, sau đó nữa, bọn họ bị tiên đế đồng hóa đoạt xá, trở thành một người, đây là bí mật của một vị ba người. Đây là bí mật lúc trước đạo thủ Địa tông nói cho tiên đế? Ở sau lần luận đạo đó, bọn họ có lẽ đã bắt đầu mưu hoa.”

“Nằm dưới long mạch, chính là bản thể tiên đế... Giám chính cái gì cũng biết, nhưng lão cái gì cũng không quản, bởi vì người làm ầm ĩ không phải đạo thủ Địa tông, là hoàng đế Đại Phụng. Không, Giám chính có thể có mưu tính của lão, nhưng ta không đoán được.”

“Bình Viễn bá luôn làm chuyện lừa bán người dân, lại không dám tranh công, cái này là vì hắn đang làm việc cho tiên đế. Hắn cho rằng mình đang giúp tiên đế làm việc, mà không phải Nguyên Cảnh.”

“Tiên đế vì sao cần những người dân đó? Vụ án tàn sát cả thành Sở Châu đã cho ta đáp án —— Huyết Đan cùng Hồn Đan!”

“Tiên đế không phải đạo sĩ chính thống, không thể hoàn mỹ nắm giữ Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hắn vì thế lưu lại tai hoạ ngầm, ví dụ như nguyên thần không trọn vẹn, bởi vậy cần Hồn Đan để tu bổ...”

Da đầu Hứa Thất An phát tê từng đợt.

Hứa Thất An dẫn Hằng Viễn trở lại Hứa phủ, dặn dò hạ nhân dọn dẹp phòng khách, dẫn đại sư đi ở.

Hằng Viễn có thể tá túc Hứa phủ, đối với Hứa Thất An, đối với gia quyến Hứa phủ mà nói, không thể nghi ngờ là bảo đảm thật lớn. Có thánh nữ Thiên tông, có cô nàng Nam Cương da ngăm, lại có một vị hòa thượng thân giấu xá lợi tử.

Lực lượng thủ vệ Hứa phủ thật ra đã cao đến dọa người, còn mạnh hơn xa so với phủ đệ đại bộ phận vương công quý tộc.

Hằng Viễn chắp hai tay, nói: “Đã quấy rầy.”

Nói xong, liền theo hạ nhân đi ngoại viện...

Hắn tuy là hòa thượng, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không tiện ở nội viện, nữ quyến trong nội viện quá nhiều.

Ở dưới hạ nhân dẫn dắt, Hằng Viễn vào một gian ở phòng bên cạnh, yên tĩnh.

Hắn không cảm thấy đây là đối đãi không chu toàn chút nào, ngược lại vui vẻ vì Hứa Thất An tri kỷ. Hằng Viễn cần một căn phòng đủ yên tĩnh, cho hắn đọc kinh thư buổi sáng và tối.

Đơn giản dọn dẹp xong phòng, Hằng Viễn chắp hai tay, cảm ơn hạ nhân.

Đợi hạ nhân rời khỏi, hắn đang muốn đóng cửa phòng ngồi thiền, bỗng nhiên thấy ở cửa thò ra một cái đầu nhỏ, mắt đen lúng liếng khờ khờ nhìn hắn, mang theo vài phần tò mò.

Hằng Viễn lộ ra nụ cười, ôn hòa nói: “Tiểu thí chủ.”

Hắn nhận ra nha đầu này, là em gái út của Hứa Thất An, Hằng Viễn cũng từng tới Hứa phủ vài lần.

“Ngươi cũng muốn đến ở nhà ta sao?” Hứa Linh m hỏi.

“Quấy rầy rồi.” Hằng Viễn vẻ mặt áy náy.

Hứa Linh m vượt qua bậc cửa, từ trong túi lấy ra một miếng bánh ngọt sắp nát mà chưa nát, ngửa mặt, hai tay dâng lên: “Cho ngươi ăn.”

Thật sự là đứa nhỏ thiện lương hiểu chuyện... Hằng Viễn lộ ra nụ cười cảm động, thuận tay tiếp nhận bánh ngọt, nhét vào miệng, cảm giác hương vị có chút là lạ.

Hứa Linh m vui vẻ chạy ra ngoài, không bao lâu, trong tay nó túm một đóa hoa lan ủ rũ chạy vào, gốc mang theo bùn đất.

Hằng Viễn có chút hoang mang nhìn con bé, thầm nhủ tặng xong bánh ngọt, còn muốn tặng hoa sao, em gái út Hứa đại nhân thật sự quá nhiệt tình quá hiểu chuyện rồi.

Hứa Linh m nhướng mày lên, buồn rầu nói:

“Ta vừa rồi ở bên ngoài chơi đùa, mang hoa mẹ thích đánh rơi, ta lại sắp bị đánh rồi. Bá bá, ngươi nói là ngươi đánh đổ được không, ngươi là khách, mẹ ta sẽ không đánh ngươi.”

Hằng Viễn bất đắc dĩ nói: “Người xuất gia không nói dối.”

Hứa Linh m không hiểu gì cả ngửa mặt: “Có ý tứ gì nha.”

Hằng Viễn ôn hòa giải thích: “Chính là không thể nói dối.”

Hứa Linh m lã chã chực khóc, nói: “Vậy ngươi mang bánh ngọt trả lại cho ta, ta giấu ở trong giày ba ngày, cũng không nỡ ăn...”

... Hằng Viễn ngây ra như phỗng.

.....

Trở lại thư phòng, Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân quả nhiên còn đang chờ đợi, hai vị mỹ nhân phong thái khác nhau im lặng ngồi, không khí không thể nói là ngưng trọng, nhưng cũng không thả lỏng.

Thấy Hứa Thất An vượt qua bậc cửa, Hoài Khánh phản ứng so với Lý Diệu Chân còn lớn hơn, nhanh chóng đứng dậy, làn váy bay bay bước nhanh nghênh đón.

Ở trước mặt Hứa Thất An chợt dừng lại, đôi mắt như thu thủy nhìn chằm chằm hắn, vài lần muốn nói lại thôi, cố gắng khống chế dây thanh vững vàng:

“Là, là ai?”

“Không phải hắn.” Hứa Thất An lắc đầu, tạm dừng vài giây, thanh âm trầm thấp bổ sung: “Là hắn.”

Hai câu trả lời, hai hắn, phân biệt đối ứng hai bức tranh.

Sắc mặt Hoài Khánh đột nhiên đọng lại, khuôn mặt thanh lệ khó có thể áp chế tái nhợt, màu máu rút đi từng chút một. Nàng tựa như không thể tiếp nhận sự thực này, mê muội thật lớn ập tới, thân thể nhoáng lên một cái, muốn ngã quỵ.

Hứa Thất An đưa cánh tay ôm chặt vòng eo của nàng, thở dài nói: “Điện hạ, nén bi thương...”

“Bản cung không sao, bản cung không sao...” Hoài Khánh đẩy vài cái, mềm nhũn tựa vào bả vai hắn, vai run bần bật.

Hứa Thất An muốn ôm chặt người đẹp trong lòng, nhưng cân nhắc đến nàng không phải Lâm An, liền chỉ khẽ ôm lấy nàng, mang bờ ngực vững chãi cùng bả vai rộng lớn cho hoàng trưởng nữ điện hạ mượn.

Lý Diệu Chân quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng ngây người, thầm nhủ ngươi ngươi các ngươi muốn làm cái gì... Muốn ở trước mặt ta làm cái gì? Giờ phút này, cảm thụ chân thật của Hứa Thất An là đã hoang đường, lại hợp lý, đã chấn kinh, lại không chấn kinh.

Sau khi Hoài Khánh chỉ ra hai điểm đáng ngờ, hắn liền có hoài nghi đối với tiên đế, lúc này mới bảo Hoài Khánh vẽ hình ảnh thứ hai, mà Hoài Khánh quả thực vẽ bức họa tiên đế, ý nghĩa Hoài Khánh cũng hoài nghi tiên đế.

“Thì ra năm đó đạo thủ Địa tông ô nhiễm, không phải Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh, mà là tiên đế... Đúng, tiên đế nhiều lần đề cập Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đề cập trường sinh, hắn mới là người có chấp niệm đối với trường sinh.”

Hứa Thất An chậm rãi đi đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống, một rồi lại một chi tiết ở trong đầu cuồn cuộn không thôi.

“Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ba vị một người, ba vị ba người, một vị ba người. Một người có thể là ba vị, tiên đế có thể là tiên đế, cũng có thể là Hoài Vương, càng có thể là Nguyên Cảnh.”

“Thì ra ba cha con bọn họ là cùng một người, cho nên Nguyên Cảnh đa nghi hết lòng đối xử đối với Hoài Vương, ban thưởng hắn Trấn Quốc Kiếm, ban thưởng hắn Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, bày ra sự tín nhiệm không phù hợp đế vương tâm thuật.”

“Ta nhớ ra rồi, vương phi có một lần từng nói, Nguyên Cảnh khi mới gặp nàng, triển lộ ra cực độ si mê đối với sắc đẹp của nàng... Khó trách hắn sẽ nguyện ý mang vương phi tặng cho Hoài Vương, nếu Hoài Vương cũng là chính hắn thì sao?”

“Như vậy, năm đó sự kiện Nam Uyển, Hoài Vương và Nguyên Cảnh cho dù chưa chết, cũng đã xảy ra vấn đề, hoặc bị khống chế, hoặc bị đạo thủ Địa tông ô nhiễm, sau đó nữa, bọn họ bị tiên đế đồng hóa đoạt xá, trở thành một người, đây là bí mật của một vị ba người. Đây là bí mật lúc trước đạo thủ Địa tông nói cho tiên đế? Ở sau lần luận đạo đó, bọn họ có lẽ đã bắt đầu mưu hoa.”

“Nằm dưới long mạch, chính là bản thể tiên đế... Giám chính cái gì cũng biết, nhưng lão cái gì cũng không quản, bởi vì người làm ầm ĩ không phải đạo thủ Địa tông, là hoàng đế Đại Phụng. Không, Giám chính có thể có mưu tính của lão, nhưng ta không đoán được.”

“Bình Viễn bá luôn làm chuyện lừa bán người dân, lại không dám tranh công, cái này là vì hắn đang làm việc cho tiên đế. Hắn cho rằng mình đang giúp tiên đế làm việc, mà không phải Nguyên Cảnh.”

“Tiên đế vì sao cần những người dân đó? Vụ án tàn sát cả thành Sở Châu đã cho ta đáp án —— Huyết Đan cùng Hồn Đan!”

“Tiên đế không phải đạo sĩ chính thống, không thể hoàn mỹ nắm giữ Nhất Khí Hóa Tam Thanh, hắn vì thế lưu lại tai hoạ ngầm, ví dụ như nguyên thần không trọn vẹn, bởi vậy cần Hồn Đan để tu bổ...”

Da đầu Hứa Thất An phát tê từng đợt.

Hứa Thất An dẫn Hằng Viễn trở lại Hứa phủ, dặn dò hạ nhân dọn dẹp phòng khách, dẫn đại sư đi ở.

Hằng Viễn có thể tá túc Hứa phủ, đối với Hứa Thất An, đối với gia quyến Hứa phủ mà nói, không thể nghi ngờ là bảo đảm thật lớn. Có thánh nữ Thiên tông, có cô nàng Nam Cương da ngăm, lại có một vị hòa thượng thân giấu xá lợi tử.

Lực lượng thủ vệ Hứa phủ thật ra đã cao đến dọa người, còn mạnh hơn xa so với phủ đệ đại bộ phận vương công quý tộc.

Hằng Viễn chắp hai tay, nói: “Đã quấy rầy.”

Nói xong, liền theo hạ nhân đi ngoại viện...

Hắn tuy là hòa thượng, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không tiện ở nội viện, nữ quyến trong nội viện quá nhiều.

Ở dưới hạ nhân dẫn dắt, Hằng Viễn vào một gian ở phòng bên cạnh, yên tĩnh.

Hắn không cảm thấy đây là đối đãi không chu toàn chút nào, ngược lại vui vẻ vì Hứa Thất An tri kỷ. Hằng Viễn cần một căn phòng đủ yên tĩnh, cho hắn đọc kinh thư buổi sáng và tối.

Đơn giản dọn dẹp xong phòng, Hằng Viễn chắp hai tay, cảm ơn hạ nhân.

Đợi hạ nhân rời khỏi, hắn đang muốn đóng cửa phòng ngồi thiền, bỗng nhiên thấy ở cửa thò ra một cái đầu nhỏ, mắt đen lúng liếng khờ khờ nhìn hắn, mang theo vài phần tò mò.

Hằng Viễn lộ ra nụ cười, ôn hòa nói: “Tiểu thí chủ.”

Hắn nhận ra nha đầu này, là em gái út của Hứa Thất An, Hằng Viễn cũng từng tới Hứa phủ vài lần.

“Ngươi cũng muốn đến ở nhà ta sao?” Hứa Linh m hỏi.

“Quấy rầy rồi.” Hằng Viễn vẻ mặt áy náy.

Hứa Linh m vượt qua bậc cửa, từ trong túi lấy ra một miếng bánh ngọt sắp nát mà chưa nát, ngửa mặt, hai tay dâng lên: “Cho ngươi ăn.”

Thật sự là đứa nhỏ thiện lương hiểu chuyện... Hằng Viễn lộ ra nụ cười cảm động, thuận tay tiếp nhận bánh ngọt, nhét vào miệng, cảm giác hương vị có chút là lạ.

Hứa Linh m vui vẻ chạy ra ngoài, không bao lâu, trong tay nó túm một đóa hoa lan ủ rũ chạy vào, gốc mang theo bùn đất.

Hằng Viễn có chút hoang mang nhìn con bé, thầm nhủ tặng xong bánh ngọt, còn muốn tặng hoa sao, em gái út Hứa đại nhân thật sự quá nhiệt tình quá hiểu chuyện rồi.

Hứa Linh m nhướng mày lên, buồn rầu nói:

“Ta vừa rồi ở bên ngoài chơi đùa, mang hoa mẹ thích đánh rơi, ta lại sắp bị đánh rồi. Bá bá, ngươi nói là ngươi đánh đổ được không, ngươi là khách, mẹ ta sẽ không đánh ngươi.”

Hằng Viễn bất đắc dĩ nói: “Người xuất gia không nói dối.”

Hứa Linh m không hiểu gì cả ngửa mặt: “Có ý tứ gì nha.”

Hằng Viễn ôn hòa giải thích: “Chính là không thể nói dối.”

Hứa Linh m lã chã chực khóc, nói: “Vậy ngươi mang bánh ngọt trả lại cho ta, ta giấu ở trong giày ba ngày, cũng không nỡ ăn...”

... Hằng Viễn ngây ra như phỗng.

.....

Trở lại thư phòng, Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân quả nhiên còn đang chờ đợi, hai vị mỹ nhân phong thái khác nhau im lặng ngồi, không khí không thể nói là ngưng trọng, nhưng cũng không thả lỏng.

Thấy Hứa Thất An vượt qua bậc cửa, Hoài Khánh phản ứng so với Lý Diệu Chân còn lớn hơn, nhanh chóng đứng dậy, làn váy bay bay bước nhanh nghênh đón.

Ở trước mặt Hứa Thất An chợt dừng lại, đôi mắt như thu thủy nhìn chằm chằm hắn, vài lần muốn nói lại thôi, cố gắng khống chế dây thanh vững vàng:

“Là, là ai?”

“Không phải hắn.” Hứa Thất An lắc đầu, tạm dừng vài giây, thanh âm trầm thấp bổ sung: “Là hắn.”

Hai câu trả lời, hai hắn, phân biệt đối ứng hai bức tranh.

Sắc mặt Hoài Khánh đột nhiên đọng lại, khuôn mặt thanh lệ khó có thể áp chế tái nhợt, màu máu rút đi từng chút một. Nàng tựa như không thể tiếp nhận sự thực này, mê muội thật lớn ập tới, thân thể nhoáng lên một cái, muốn ngã quỵ.

Hứa Thất An đưa cánh tay ôm chặt vòng eo của nàng, thở dài nói: “Điện hạ, nén bi thương...”

“Bản cung không sao, bản cung không sao...” Hoài Khánh đẩy vài cái, mềm nhũn tựa vào bả vai hắn, vai run bần bật.

Hứa Thất An muốn ôm chặt người đẹp trong lòng, nhưng cân nhắc đến nàng không phải Lâm An, liền chỉ khẽ ôm lấy nàng, mang bờ ngực vững chãi cùng bả vai rộng lớn cho hoàng trưởng nữ điện hạ mượn.

Lý Diệu Chân quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng ngây người, thầm nhủ ngươi ngươi các ngươi muốn làm cái gì... Muốn ở trước mặt ta làm cái gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.