Chính Vũ vừa phụ nàng sắc thuốc vừa hỏi thăm Thiên Kỳ về Lâm Y: “Kỳ Kỳ à, Lâm Y sao lại thành nha hoàn của nàng vậy?”
Thiên Kỳ đứng bên cạnh ngước mắt nhìn những bông hoa đào trên cao ở hậu viên phủ nha mà nói: “lúc đó ta và ca ca từ ngoài trở về thì thấy Lâm Y đang ngồi khóc nức nở ở trước phủ Tể Tướng, lúc đó muội ấy tám tuổi, trên người mặc bộ y phục đã cũ, cài trên tóc là đôi chuông bạc rất đáng yêu, ta hỏi thì muội ấy nói mình tên là Lâm Y, mẫu thân muội ấy lại đó rồi đi mất, từ đó ta thu nhận muội ấy làm nha đầu thân cận nhưng ta và gia đình luôn xem muội ấy là muội muội ruột.”
Chính Vũ hỏi tiếp: “vậy cô nương ấy có võ công gì không?”
Thiên Kỳ gật đầu: “ta có dạy võ công cùng y thuật mà ta học được cho muội ấy.”
Chính Vũ: “vậy cô nương ấy có người trong lòng chưa?”
Thiên Kỳ lắc đầu: “muội ấy luôn vì ngại xuất thân mà không dám để ý ai.” bỗng nàng chau mày quay qua chàng hỏi: “sao ngài để ý chuyện Lâm Y vậy?”
Chính Vũ im lặng vì không biết nói sao. Thiên Kỳ nhìn chàng bằng ánh mắt gian xảo cười cười hỏi: “nè, ngài đừng nói là có ý với muội ấy nha. Nếu vậy ta sẽ chỉ cho ngài nạp một mình muội ấy làm trắc phi thôi. Ta không muốn muội ấy bị ủy khuất đâu.”
Chính Vũ nghe xong khẽ lấy tay cốc trán nàng một cái nói: “nàng nói gì vậy, bản vương ta sẽ chỉ có một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-tieu-thu-uy-quyen/869038/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.