Trong hai tháng thành thân, Thiên Kỳ và Chính Vũ không ai hỏi đến việc người kia. Chàng thì cứ đến sáng là thượng triều, tối lại dùng cơm với nàng còn Thiên Kỳ cũng bận rộn chuyện sơn trang, y quán và việc điều tra mà thường xuyên không ở phủ, chỉ buổi tối nàng mới về dùng cơm chung với Chính Vũ rồi cả hai cùng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau như thường lệ, khi Chính Vũ vào triều thì Lâm Y bưng chậu nước rửa mặt vào. Thiên Kỳ nói: “muội thay y phục rồi cùng ta đi đến Y quán khám bệnh.” Lâm Y gật đầu rồi trở về thay đồ. Cả hai đi đến Y quán để chữa bệnh cho mọi người đến chiều tối cả hai mới trở về.
Sau khi trở về thì nghe nô tỳ báo lại Chính Vũ có việc cần bàn nên nàng đi thẳng về phòng còn Lâm Y đi đến dược phòng của Vương phủ để chế thêm thuốc.
Bước vào phòng Thiên Kỳ đã thấy Chính Vũ ngồi trên ghế uống trà, nàng đi lại ghế rót trà uống một ngụm rồi hỏi: “vương gia tìm ta có việc gì sao?”
Chính Vũ nói: “hôm nay phụ hoàng nhận được tấu chương nói Hàn Châu có dịch bệnh xảy ra, nghe nói nàng có y thuật rất khá lại được ngự y khen ngợi nên phụ hoàng muốn ta và nàng đi đến đó điều tra và chữa bệnh cho dân chúng.”
Thiên Kỳ: “được, khi nào chúng ta xuất phát?”
Chính Vũ nói: “sáng ngày mai, thuốc thang đều được các ngự y chuẩn bị, mai nàng kiểm tra lại rồi ta xuất phát. Nàng gật đầu rồi cả hai cởi ngoại bào cùng nha nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-tieu-thu-uy-quyen/249097/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.