Khi đến sơn trang, vì bên cạnh nàng có mỗi Lâm Y là tâm phúc nên phong Lâm Y làm đường chủ và giao việc kinh doanh y quán cho cô còn nàng thì quản các tửu lầu. Mọi người cùng cúi đầu chào nàng: “nhị trang chủ, Lâm đường chủ.” Cả hai gật đầu rồi đi thẳng vào phòng của Thiên Khương để bàn bạc công việc.
Khi bàn xong cũng đã tối nên cả hai cùng về. Trên đường về thì một tên công tử với dáng vẻ quyền quý đang trêu họa ghẹo nguyệt ngay trên phố mặc cho cô gái khóc lóc van xin còn mọi người chỉ đứng nhìn bàn tán chứ không lên tiếng. Thiên Kỳ cùng Lâm Y bước lại, nàng lên tiếng: “vị công tử đây lại giữa đường làm việc này e không hay đâu nha.”
Tên đó quay lại thấy nhan sắc cả hai thì hai mắt sáng rỡ, vội buông vị cô nương này ra mà nói: “ôi! Hai mỹ nhân, nào hôm nay đi chơi với bản công tử. Sau này hai nàng tha hồ mà có vinh hoa phú quý.”
Nàng khẽ nhếch một bên môi: “công tử quần áo như người mà sao cử chỉ như cầm thú vậy a?” Bá tanh nghe xong chỉ dám che miệng cười, Lâm Y cũng khẽ cười. Còn nàng nghĩ thầm: “hừ dám làm những chuyện như vậy. Ta cho ngươi mất hết mặt mũi cho biết.”
Tên công tử tức giận chỉ tay thẳng vào mặt nàng mà nói: “tiện nhân, dám mắng ta. Người biết ta là ai không hả?”
Nàng nghe câu này là phát chán: “ngươi không nói sao ta biết.”
Hắn nói: “ta là Lương Phong, con trai của Hộ Bộ đại nhân Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-tieu-thu-uy-quyen/249096/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.