Nhưng Khánh Thiên có vẻ không thích, không nói gì đã gạt cánh tay của A Minh đi. Trực tiếp nhấc Lam Chi lên ngựa, sau đó cũng leo lên.
“Nè, huynh làm gì vậy?”
“Công tử.”
“Đường khá xa, cô lại không biết cưỡi ngựa , ta đi cùng ngựa với cô sẽ an toàn hơn.”
“Ai nói ta không biết? Ta…”
“Đừng cãi nữa… đi thôi.”
Sau đó ba người hai ngựa cùng nhau xuất phát.
“Oa, đẹp quá… huynh xem, bên kia..”
“Cô khá thích thú nhỉ?”
“Công tử, cứ thế này… chúng ta sẽ rất lâu mới đến được thành A”
“Không sao, không cần gấp… hiếm khi ta có thời gian xuất cung, cứ từ từ xem tình hình các thành.”
A Minh trong lòng thầm lẩm bẩm (có thời gian bên cạnh người trong lòng thì đúng hơn.)
…
“Khánh Long! Ta đói… có thể ăn chút gì trước được không.”
“A Minh! Tìm một chỗ dừng chân, tìm gì đó ăn, tiện cho ngựa uống chút nước.”
“Được.”
Lác sau. Họ ghé vào một quán mì bên đường.
Tiểu nhị nhanh chóng bê ra ba bác mì nóng hỏi.
Tuy không vừa miệng nhưng Lam Chi vẫn cố gắng nuốt.
“Nơi này nóng quá!”
“Ừm… đang là mùa nóng mày.” A Minh nói.
“Ăn nhanh còn lên đường.”
“Vậy… đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?”
“Chuyện này…” khánh Thiên cân nhắc.
“Tôi nghĩ, có lẽ phải vào khách trọ qua đếm. Chúng tôi là nam nhân. Ngủ ở đâu không quan trọng, nhưng cô thì…”
“Không sao! Ta thường đi cứu hộ xa, ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864319/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.