Chương trước
Chương sau
Mỗi năm một lần, hoàng thượng sẽ cải trang vi hành.
Trong viện, Âu Dương Kỳ Thiên mặc bộ xiêm y màu xanh dương, khoác bên ngoài chiếc áo rộng cùng màu, hắn chỉnh lại vạt áo rồi ra ngoài.
Bắt đầu cuộc hành trình.
----
Nhất Tiểu Yến vui vẻ chạy đi tìm Phong Thần xuống núi chơi, sư phụ nói hôm nay được nghỉ, nàng có thể đi chơi cả ngày, nhưng không được về muộn quá.
Phong Thần!! nàng lao tới như tên bay.
Phong Thần thấy nàng liền cười rất tươi.
Đi nào đi nào! Hôm nay ta được nghỉ, chúng ta cùng xuống núi chơi. Nhất Tiểu Yến hào hứng kéo tay Phong Thần.
Được. Phong Thần cười rồi đứng dậy.
---
Chợ Tây Thành, người đông như nêm, tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ, Nhất Tiểu Yến một thân y phục đỏ đen, ống tay bó sát, tóc dài buộc cao, ngũ quan xinh xắn. Đi cùng là một thanh niên cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp như mỹ nhân, vận xiêm y đỏ rực, không những không chói mắt mà còn làm tôn lên vẻ đẹp mị hoặc, như một bông hoa hồng rực rỡ giữa dòng người.
Nhất Tiểu Yến lôi kéo Phong Thần vào một cửa tiệm trâm. Cô nhớ sư phụ có búi tóc, nhưng lại chỉ dùng dây cố định lại, không bao giờ dùng trâm.
Chủ quán, lấy ta những mẫu trâm dành nam nhân ra đây. Nhất Tiểu Yến đập tay xuống bàn.
Có ngay có ngay! chủ quán vội vàng đi lấy, lúc sau mang ra những mẫu trâm đẹp nhất.
Nàng lôi Phong Thần tới cùng chọn, hai người hết cầm lên lại hạ xuống, cuối cùng cũng chọn được một chiếc châm ngọc màu xanh trúc, rất hợp với sư phụ.
Chủ quán, cây trâm này bao nhiêu?
80 lượng bạc.
CÁI GÌ?!? 80 lượng bạc? Ông giết người à?? Nhất Tiểu Yến túm lấy cổ áo ông chủ, gào lên.
Ông chủ vội vàng nói: Trâm này do một người thợ nổi tiếng chế tác, ngọc cũng là loại tốt nhất, 80 lượng bạc là còn rẻ, nếu có bớt cũng chỉ bớt được 5 lượng bạc.
Nhất Tiểu Yến cắn răng, lúc sau mới lên tiếng: 60 lượng bạc.
Ông chủ liếc nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt như sắp giết người tới nơi của nàng, đầu gật như giã tỏi rồi nói: Được được!
Thế là nàng cầm theo trâm đi ra khỏi cửa hàng với tâm trạng đau xót, Phong Thần vỗ vỗ vai nàng an ủi.
Nàng chăm chú nhìn cây trâm trên tay, sao cứ có cảm giác mình bị lừa. Nàng gãi gãi đầu.
Bịch! nàng đụng phải một người, cây trâm trên tay rơi xuống vỡ làm đôi.
Ohhh noooo!!! nàng ôm đầu gào lên thảm thiết, 60 lượng bạc của nàng, huhu!
Nàng căm hận ngước lên nhìn cái người vừa mới đâm vào mình, nhất thời tròn mắt.
Là một mỹ nam! Xiêm y màu xanh dương đậm, mặc áo khoác cùng màu, trên tay cầm một cây quạt dây tuyến màu xanh. Mắt phượng mày kiếm, mũi cao thẳng, làn da trắng, tóc đen như mực. Toàn thân tỏa ra khí tức bức người.
Nàng nhìn hắn rồi lại cúi xuống nhìn cây trâm ngọc, nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Trai đẹp thì trai đẹp, làn vỡ đồ của nàng thì phải đền.
Va phải người khác còn không xin lỗi! Ngươi là loại người gì thế hả? nàng tức giận.
Điêu dân to gan.. công công đứng bên cạnh hắn ta định lên tiếng mắng chửi thì bị Nhất Tiểu Yến nghiến răng ngăn lại: Im miệng. Hắn va phải ta, làm vỡ trâm của ta, đến một câu xin lỗi cũng không có, hắn nghĩ hắn ta là ai hả? Hoàng đế à?
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày.
Công công: ... hắn vốn là hoàng đế mà.
Đương nhiên cô nàng nào đó không biết đó là hoàng đế, tiếp tục phát tiết cơn tức giận.
Cùng lúc đó bóng áo trắng đi đến.
Tiểu Yến Tử? Hoàng huynh? Bạch Tử Dạ chớp mắt nhìn tình huống trước mặt. Hắn chỉ mới rời hoàng huynh rồi la cà một chút thôi mà, sao lúc quay lại lại thấy cảnh này?
Bạch Tử Dạ? Nhất Tiểu Yến thấy hắn, chớp chớp mắt.
Chuyện gì vậy? Bạch Tử Dạ phe phẩy chiếc quạt thủy mặc trên tay, bộ dáng phong lưu nhàn nhã.
Hắn va phải ta, làm gãy trâm của ta, ta nói hắn hắn còn không chịu xin lỗi. nàng đưa tay chỉ thẳng mũi Âu Dương Kỳ Thiên, tức giận nói.
Bạch Tử Dạ nhìn mặt hoàng huynh nhà mình đen như đít nồi, cố nhịn cười nói: Tiểu Yến Tử rộng lượng bỏ qua cho hoàng huynh ta, ta xin tạ lỗi với nàng. nói rồi lôi một túi vàng ra nhét vào tay Nhất Tiểu Yến, thân mật nháy mắt.
Cô nàng nào đó nhìn thấy túi vàng, vẻ mặt dịu đi một chút, lại nhìn cây trâm vỡ dưới chân, cả giận nói: Vậy còn trâm của ta thì sao?
Chiếc quạt trên tay Bạch Tử Dạ dừng lại, hắn nhìn cô hỏi: Số tiền này đem đi mua trâm không được à?
Không được. Tiền này là tiền bồi thường tổn thất tinh thần ta, ta đường đường là một cô nương, bị xô ngã mất hết thể diện, người ta không đỡ cũng không chịu xin lỗi. Phần này ta bỏ qua được, nhưng chiếc trâm thì không.
Bạch Tử Dạ cười cười cúi xuống nhặt chiếc trâm, đưa lên xem cẩn thận, hoie nhíu mày: Cái này....số tiền trên tay nàng mua được cả trăm cái như này đấy, chiếc trâm giả này có gì đáng giá?
Cái gì? Trâm giả? Nhất Tiểu Yến bổ nhào tới giật lại chiếc trâm. Chiếc trâm xanh trúc kia bị vỡ làm đôi, nhìn chất liệu bên trong là biết không phải đồ thật.
Rốp chiếc trâm trên tay bị nàng bẻ vỡ làm 4, nàng nghiến răng nghiến lợi: Được! Được lắm! Con mẹ mi chứ dám lừa bà à? nói rồi kéo Phong Thần bên cạnh chạy lại quán trâm vừa mua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.