Sau tết, thừa dịp trong triều không có chuyện gì quan trọng, Tiêu Thái và Bùi Mặc xin nghỉ, hai nhà cùng nhau đi về thành Thanh Châu tế tổ.
Trước đó Bùi Mặc dùng tiền mà chính mình tích cóp được để mua lại tiểu viện nằm trên nền đất cũ của nhà mình, lập mộ chôn di vật cho cha mẹ. Bởi vì không thường trở về nên phó thác chỗ tiểu viện này cho một vị lão bà bà quét tước trông chừng.
Cho nên, khi bốn chiếc xe ngựa lặng lẽ ngừng ở ngõ nhỏ vẫn không khiến cho những nhà thân thiết quanh đó chú ý, mọi người chỉ cho rằng hộ gia đình nhà kia hàng năm đi buôn bán nay đã trở lại, tò mò liếc nhìn một cái liền từ bỏ.
Bùi Mặc đỡ Triệu Vân Liên xuống xe ngựa.
Chuyến này chủ yếu trở về thành Thanh Châu cùng thành Thạch Châu xem một chút, vì bẩn thân còn mang chức vụ nên không thể ở lâu được, Lý ma ma và Thạch bà bà đã lớn tuổi nên không mang theo hai vị lão nhân gia này đi cùng bôn ba vất vả.
Đám người Bùi Mặc vừa mới đứng vững, đằng sau trong chiếc xe ngựa thứ hai, Tiêu Thái cũng ôm nữ nhi xuống dưới. Bùi Mặc đi lên trước tiếp nhận cháu ngoại được bao bọc tròn vo, để Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt xuống.
Trong chiếc xe ngựa thứ ba là hai huynh muội Thạch Dương, Thạch Mãn, một khi biết tin có thể trở về liền nhớ da diết tòa viện nhỏ, cửa hàng nhỏ ở thành Thạch Châu. Năm đó đã hứa hẹn cùng các thực khách quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628556/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.