Lúc Phó Nguyệt nhìn thấy phụ mẫu Bùi gia, cảm thấy chính mình như có thêm một cặp cha mẹ.
Quả nhiên giống như lời mà ca ca nói, hai vị này đều là người mộc mạc tốt bụng. Mới đầu khi gặp mặt, hai người Bùi gia đã biết thân phận của Tiêu Thái và Phó Nguyệt, mặc dù nhi tử nhà mình hiện giờ phẩm cấp cũng không thấp, nhưng bọn họ vẫn hơi mất tự nhiên, không biết phải làm sao.
Phó Nguyệt thông cảm cho bọn họ, chủ động lôi kéo Bùi phu nhân Bồ Ngọc nói chuyện.
Lời nói của nàng hiền hoà, chậm rãi kể lại những chuyện đã qua của chính mình, bất giác đã kéo gần khoảng cách của hai người, Bồ Ngọc nghe xong nước mắt lưng tròng, tự thấy luyến tiếc năm đó không gặp tiểu cô nương, nếu không nhất định sẽ cùng mang nàng về nhà.
Thấy Bồ Ngọc xúc động như thế, không biết trong đầu bà đang nghĩ cái gì, Phó Nguyệt đành phải dịu giọng an ủi nói: “Bá mẫu, cháu không lo ăn không lo mặc, cuộc sống cũng không khổ sở. Chi bằng ngài nói cho cháu nghe chuyện xưa của ca ca đi.”
Nghe thấy lời này, Bồ Ngọc xoa xoa nước mắt, thân thiết mà lôi kéo tay Phó Nguyệt rồi hồi tưởng lại.
Anan
“Tiểu Mặc ấy à, năm đó lúc ta trông thấy thấy hắn, cả người toàn vết thương nhưng vẫn ngoan cố lúc nào cũng muốn trốn chạy khỏi tay mẹ mìn để đi tìm muội muội. Về sau, chúng ta mang hắn trở về thành Thanh Châu tìm……”
Những lời Bồ Ngọc nói đều là những chuyện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628555/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.