"Di mẫu, Vân Liên muốn ở bên cạnh bầu bạn với người." Triệu Vân Liên thân thiết làm nũng.
Trịnh Diệu Ngữ ôm lấy nàng, khẽ cười nói: "Cô nương ngốc, nói đùa gì vậy chứ, làm gì có đại cô nương nhà ai sau khi trưởng thành lại không muốn kết hôn cơ chứ? Vân Yên tốt như vậy, luận học thức dáng vẻ hay chưởng quản việc nhà, con đều nắm rõ trong lòng bàn tay, ai có thể cưới được con, đó chính là phúc khí của gia đình họ."
"Con đấy, chính là bị kẻ phu nhân tâm địa ác độc kia làm trễ nãi."
Trịnh Diệu Ngữ vô cùng bất mãn với Triệu phủ kế mẫu Phương Hoa, bà không hề che dấu điều này. Mặc dù trong lòng Triệu Vân Liên cũng có rất nhiều bất bình cùng phẫn uất với bà ta, nhưng đó là trưởng bối, phận làm con không được chỉ trích trưởng bối, những lời này nàng cũng chỉ có thể ngồi nghe di mẫu nói mà thôi.
"Trời Tây Bắc lạnh lẽo, so ra vẫn kém Vân Kinh. Di mẫu đã sống ở nơi này, cũng không muốn để nửa đời sau của nha đầu con phải chôn vùi ở đây. Hơn nữa, hai năm nay ta cũng đã cho con gặp các đại binh tiểu binh trong thành này, không mấy người có thể xứng với con."
"Nếu không phải lúc trước biểu đệ của con lén bỏ nhà đi, tiểu hài tử còn chưa chững chạc, ta thật sự muốn giữ con ở lại bên người. Có ta ở đây, có thể bảo vệ con." Trịnh Diệu Ngữ vừa nghĩ tới tiểu nhi tử đã cảm thấy đau đầu.
La Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628525/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.