Trên giáo trường, Tiêu Thái đánh trả, Bùi Mặc tức giận; Tiêu Thái không đánh trả, Bùi Mặc càng tức giận hơn.
Bùi Mặc đ.ấ.m một cái vào cánh tay đang đón đỡ của Tiêu Thái, hắn lạnh giọng hỏi: “Sao thế, ta không xứng để Tiêu Phó tổng binh ra tay sao?”
Ánh mắt Tiêu Thái trầm xuống, hắn bắt chéo đôi tay đón đỡ đòn đánh của Bùi Mặc ở phía đối diện rồi đẩy ra, khom lưng tung chân quét ngang về phía Bùi Mặc, Bùi Mặc nhảy ra xa.
Hai người lúc tiến lúc lui, trong lúc nhất thời trên giáo trường bụi đất bay mù mịt.
Cuối cùng trên mặt hai người bọn họ đều có vết xanh tím, thở hổn hển phì phò mà nằm trên mặt đất.
Bùi Mặc nhìn đám mây trên cao, chậm rãi nói với người nằm bên cạnh: “Nói đi nói lại, nhiều năm qua, ta chưa từng làm cái gì cho Tiểu Nguyệt, ngược lại là ngươi che chở cho muội ấy, cho muội ấy một gia đình.”
Tiêu Thái quay đầu, nhìn về phía Bùi Mặc.
Bùi Mặc vẫn lặng lẽ nhìn bầu trời, “Mặc dù hiện tại ta nói lời này hơi không biết tự lượng sức mình một chút, nhưng hôm nay ta còn là vẫn phải nói một câu.”
Hắn quay đầu, trong mắt tràn đầy đứng đắn và nghiêm khắc: “Ta mặc kệ ngày sau ngươi một bước lên mây như thế nào, Tiểu Nguyệt gả cho ngươi, thay ngươi sinh con, chăm sóc gia đình, ngươi phải toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với một mình muội ấy, nếu không, không tiếc trả giá bất cứ điều gì, ta đều sẽ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628523/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.