Tuy chưa thể chính mắt nhìn thấy muội muội, Bùi Mặc vẫn đứng dậy, trịnh trọng chắp tay lễ bái đối với Triệu Vân Liên cùng Lý ma ma, cảm tạ bọn họ mấy năm nay giúp đỡ Phó Nguyệt.
Còn về phần kết hợp với con heo ăn cải trắng này, hiện tại Bùi Mặc ngó trái ngó phải đều cảm thấy không vừa mắt.
Nhoáng một cái, mọi người đã ở lại hồi lâu trong đình, La Đình Dũng đi tìm tới nơi, gọi hai huynh đệ tiến đến dùng bữa tối, La Tổng binh đã đang chờ hai người bọn họ.
Tiêu Thái, Bùi Mặc và chủ tớ hai người Triệu Vân Liên cáo từ rời đi.
Đi tới đoạn đường phía trước viện, Bùi Mặc một mình đi ở phía trước, sắc mặt xám xịt.
La Đình Dũng đi tụt lại vài bước, lẻn đến bên người Tiêu Thái, nhẹ nhàng huých bờ vai của hắn, ánh mắt ý bảo nói: “Đại ca, hai ngươi đây là…… Cãi nhau sao? Nhìn sắc mặt của nhị ca kìa, quá khó coi.”
Tiêu Thái đang cân nhắc việc này có nên viết phong thư về để nương tử biết trước tiên hay không, tốc độ bọn họ hành quân nhất định còn kém xa việc chuyển gửi thư tín.
Hắn hoàn toàn không hiểu cử chỉ của tam đệ khi chạm vào hắn rồi nháy mắt lia lịa như bị động kinh kia. Tiêu Thái đẩy La Đình Dũng ra, trầm giọng nói: “Mắt đệ bị giật à? Đi đường cho cẩn thận, nhìn về phía trước kìa.”
La Đình Dũng tức giận mà lườm tên đầu gỗ này, cũng chẳng thèm bận tâm hỏi chuyện nhà của hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628522/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.