Sau khi thu được tin tức từ biên quan, Phó Nguyệt liền bắt đầu lo lắng việc chuyển ra ngoài ở.
Chiến sự còn phải kéo dài vài năm, nếu người Tiêu gia còn ở lại phủ Dũng Nghị Công một ngày, sẽ phải dựa vào quy củ của Dũng Nghị Công phủ, sử dụng tiền bạc của phủ.
Tuy Dũng Nghị Công phủ đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng Phó Nguyệt không muốn tiếp tục chiếm tiện nghi ở nơi này. Hơn nữa, thường ngày nàng còn phải ra phủ đi quan sát cửa hàng của mình hoặc là gọi các chưởng quầy cửa hàng tới đối chiếu sổ sách, trong phủ muốn ra vào có rất nhiều quy củ, nếu chuyển ra ngoài thì sẽ tiện hơn một chút.
Trước tiên Phó Nguyệt nói ý tưởng của mình cho ba người Thạch gia trước, Thạch bà bà liên tục gật đầu.
Mặc dù trong phủ Dũng Nghị Công nô bọc thành đàn, có cẩm y ngọc thực hầu hạ, nhưng chung quy lại Thạch bà bà vẫn không quen. Các nha hoàn đối xử với bà như hận không thể biến bà bà bà thành một kiện đồ sứ, bà muốn làm việc gì đã lập tức bị người ngăn lại cướp đi, không cho bà động tay vào. Thạch bà bà cảm thấy không được tự nhiên.
Thạch Dương và Thạch Mãn không có ý kiến gì, chỉ cần người một nhà bọn họ ở cùng một nơi, bọn họ đều đồng ý.
Thấy ba người Thạch gia không phản đối, Phó Nguyệt dành chút thời gian tìm Tề Đồng nói với nàng việc này.
"Là do kẻ nào không có mắt nói lung tung trước mặt con?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628473/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.