"Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói đã." Tề Đồng an ủi. "Buổi sáng tây bắc ra roi thúc ngựa dâng tấu, nghe nói long nhan vui mừng, vì thế luận công ban thưởng, phủ Dũng Nghị Công chúng ta cũng có một phần."
"Chiến sự cấp bách, quốc công gia sai người đem lời nhắn về, hắn và A Thái rất tốt, con cứ yên tâm."
Phó Nguyệt gật đầu, buông lỏng ngón tay đ.â.m sâu vào da thịt. Chỉ cần Tiêu Thái bình an, dây cung căng chặt trong lòng nàng đã có thể buông lỏng.
Nàng vẫn ở lại trong phủ là vì hy vọng khi có tin tức từ chiến trường truyền đến, nàng có thể biết được kịp thời, quả nhiên Tề Đồng không làm cho nàng thất vọng.
Tề Đồng tiếp tục nói.
"Chuyện này nhắc đến cũng khéo. Dựa theo tin tức truyền về, đại quân vừa tới biên quan không bao lâu đã phát hiện người Bắc Nhung tàn sát đánh cướp hai tòa thành trì nhưng không có người đóng giữ."
"Đây là vì sao?"
"Bắc Nhung là do các bộ lạc tập hợp, cùng nhau xuất binh. Qua mùa đông rét lạnh, vạn vật đua nở, có vài bộ tộc nhỏ mang theo vật tư được ban thưởng quay về thảo nguyên, còn lại là những bộ tộc lớn, đầu lĩnh của bộ tộc Cốc Luật Hồn Bộ bỗng nhiên nhiễm bệnh lâm nguy, vì để kế thừa vị trí thủ lĩnh đời tiếp theo, mấy đứa con của hắn ban đầu trấn giữ trong biên thành của chúng ta đã chạy về thảo nguyên."
"Vì thế, biên thành trống rỗng, chỉ để lại một chút binh lực. Gặp phải việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628472/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.