Tiền bạc hắn khổ công tích góp trong vài năm đã lập tức trôi theo dòng nước, Quách Vũ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa ra khỏi cửa đã quay đầu lại, căm tức nhổ một bãi nước bọt, kêu gào với Trình chưởng quầy: "Chờ đó mà xem, không có ta, xem tửu lâu này của các ngươi có thể tiếp tục được hay không!"
Trình chưởng quầy nhếch mày: "Không cần ngươi phải lo lắng, ngươi vẫn nên suy nghĩ xem ra khỏi nơi này, có ai còn dám nhận ngươi nữa hay không."
"Phi!"
Trình chưởng quầy đuổi những người này đi, một lần nữa cầm sổ sách và ngân phiếu đi gặp Phó Nguyệt, lại hối hận không thôi đối với việc quản lý lỏng lẻo của mình.
Nếu ông chủ muốn đuổi hắn, hắn sẽ không oán hận nửa lời.
Phó Nguyệt nhìn sổ sách một chút, sau đó đưa ngân phiếu lại cho hắn: "Số ngân phiếu này trước tiên Trình chưởng quầy cầm lấy, bỏ vào trong ngân sách của tửu lâu đi. A Dương tuổi còn trẻ, mong rằng sau này Trình chưởng quầy chiếu cố hắn nhiều hơn."
"Phiền Trình chưởng quầy dạy bảo." Thạch Dương đứng dậy ôm quyền thi lễ.
Nhiều năm nay Trình Văn Khoa làm chưởng quầy vô cùng cẩn trọng, thái độ làm người thành thật, cần cù, chất phác, công bằng chính trực, có hắn ở đây, chuyện mở tửu lâu có thể đỡ rắc rối hơn rất nhiều. Hơn nữa, mở tửu tâu bán cơm khác với cửa hàng điểm tâm, quả thật Thạch Dương còn trẻ, nếu có người dẫn dắt học hỏi thì ngày sau mới có thể tự mình chống đỡ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628469/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.