Đối với những chuyện mục nát mà Xương Bình Bá phủ đã làm, Diệp Trạch đã sớm phái người âm thầm thu thập chứng cứ.
Hắn đã nói, hắn nhất định sẽ khiến Xương Bình Bá phủ phải trả giá đắt vì nương và tiểu muội của hắn! Một người cũng đừng hòng trốn thoát!
Sau khi lão Ngự Sử bẩm báo xong, Tề Chước lạnh lùng hỏi: "Diệp Duẫn Túc, những tội danh này ngươi có nhận không?"
Bệ hạ đã gọi thẳng tên, biểu thị hắn thật sự bất mãn.
Diệp Duẫn Túc bước ra khỏi hàng, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, hắn cố gắng ép bản thân bình tĩnh không được run, âm thanh cầu khẩn: "Bệ hạ, oan uổng cho lão thần quá! Cầu bệ hạ minh xét!"
"Sao? Vậy những mục này, con dấu, văn tự, đơn kiện đều là do Ngự Sử Đài bịa đặt sao?"
Lão Ngự Sử chỉ sống một mình, cả đời thanh cao. Hắn bước ra khỏi hàng, nhìn Diệp Duẫn Túc đang quỳ trên mặt đất như nhìn một thứ rác rưởi: "Hồi bẩm bệ hạ, những câu lão thần nói đều là sự thật, nhân chứng vật chứng đầy đủ."
Xong rồi! Trong đầu Diệp Duẫn Túc có từng đạo sấm sét nổ tung, nhất thời hắn không thể nghĩ ra lời nào để bào chữa, chỉ có thể kích động liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Tề Chước phiền chán nhìn con sâu mọt phía dưới.
Dù sao Xương Bình Bá Diệp Duẫn Túc cũng là phụ thân của Diệp Trạch. Khi Diệp Trạch tách khỏi Xương Bình Bá phủ đã bị người đời lên án. Tề Chước rất thưởng thức viên đại tướng này nên bình thường cũng cho Xương Bình Bá ít mặt mũi.
Hiện tại Diệp Trạch sắp xuất chinh, muốn tính toán món hận năm xưa. Vả lại Xương Bình Bá to gan lớn mật dám dẫm đạp uy nghi hoàng thất dưới chân, Tề Chước đương nhiên sẽ không giữ hắn lại.
Tề Chước lạnh giọng phân phó: "Người tới, áp giải Diệp Duẫn Túc vào Đại Lý Tự, lệnh Đại Lý Tự, Hình bộ cùng Ngự Sử Đài cùng nhau thẩm tra xử lý."
"Thần cẩn tuân chỉ dụ." Đại Lý Tự khanh, Hình bộ Thượng thư và Ngự Sử đại phu cùng bước ra khỏi hàng, đáp.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Thần oan uổng!" Diệp Duẫn Túc gào khản cả giọng, bị thị vệ mang đi.
Chứng cứ của Ngự Sử Đài vô cùng xác thực, Đại Lý Tự và Hình bộ cả đêm nhanh chóng thẩm án xử lý, ngày thứ hai đã phong tỏa xét nhà Xương Bình Bá phủ. Xương Bình Bá phu nhân và thân thích cũng bị nhốt vào trong đại lao, chờ bị thẩm án.
Ngay cả thời gian để bọn họ tìm người giúp đỡ cũng không cho.
Sau khi xét nhà, quả thật tìm thấy mười vạn bạc trắng, rất nhiều vật Hoàng gia ngự dụng. Bệ hạ tức giận, bãi bỏ tước vị của Xương Bình Bá phủ, dùng đại hình, sau đó lưu đày một nhà Diệp phủ tới Lĩnh Nam.
Đến lúc này, phủ bá tước từng có cuộc sống huy hoàng ở Vân Kinh đã nhanh chóng sụp đổ, người đi trà lạnh, thân thích không nhận quan hệ, thậm chí còn có người bạc bẽo đón khuê nữ gả tới Diệp phủ trở về.
Anan
Vân Kinh lúc này cũng chỉ còn lại Dũng Nghị Công Diệp Trạch con vợ kế, nghe đồn chính là do hắn ghi hận trong lòng nên dành cả mười năm để tiêu diệt Bá phủ.
Những cô thái thái dòng bên sau khi bị hưu khóc lóc nhưng tất nhiên không dám tới tìm Dũng Nghị Công phủ xin giúp đỡ. Trốn còn không kịp, bọn họ chỉ là thứ bạch nhãn lang mà thôi!
Tiêu Thái biết được chuyện này là do nghe bên ngoài đồn đãi với nhau.
Hắn lập tức đi tìm cữu cữu hỏi ngọn nguồn câu chuyện.
Diệp Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thư tín gửi từ biên quan tới: "Xương Bình Bá phủ tự mình làm bậy, chẳng qua là bị bệ hạ xử lý theo luật pháp thôi."
"Cữu cữu, lời đồn đãi ở bên ngoài... bất lợi với người."
"Miệng ở trên người bọn họ, hơn hai mươi năm nay không phải lúc nào bọn họ cũng chê trách ta sao. Tùy bọn họ đi, dù sao con xem có ai dám đến trước mặt ta nói này nói nọ không?"
"Nhưng... Chuyện này dù sao cũng có hại đến thanh danh của người."
"Không có chuyện gì, việc này trong lòng ta hiểu rõ, con nhanh đi đi." Diệp Trạch phất tay, Tiêu Thái chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi thư phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]