Nếu hai người bọn họ đã có quyết định, Thạch bà bà cầm lấy châm tuyến, không nói nhiều lời.
Bên kia, Tề Đồng đang nén giận nói chuyện với Diệp Trạch.
"Hoàng huynh muốn chàng tới chiến trường, ta không ngăn được. Nhưng tại sao chàng còn muốn mang A Thái đi theo? Nhu Nhu cũng chỉ vừa mới một tuổi mà thôi!"
Diệp Trạch giơ tay vô tội: "Đồng Đồng, oan uổng cho ta quá! Đây cũng không phải là ta ép buộc nó. Ta đã cho nó lựa chọn, muốn đi hay không không phải là do A Thái tự mình quyết định sao."
Nghĩ đến hai ngày nay Tiêu Thái cần cù chăm chỉ tôi luyện ở thao trường, Diệp Trạch không nhịn được mà cảm thán một phen: "Tiểu tử A Thái kia có thể chịu khổ, không phải kẻ vô dụng. Có phong thái của ta năm đó!"
Tề Đồng liếc hắn một cái: "Chàng dẫn A Thái đi, Tiêu gia chỉ còn lại cô nhi quả phụ Phó Nguyệt thôi... Hai người các ngươi đều phải trở về hoàn chỉnh cho ta."
Nàng là trưởng công chúa Lệ triều, hôn phu của nàng là từ trên lưng ngựa mà đánh ra công trạng, hiện tại phải đi tới chiến trường, nàng không thể ngăn cản. Nhưng Tiêu Thái là trụ cột của Tiêu gia, nếu có chuyện gì không hay xảy ra...
Phi phi phi! Trong lòng Tề Đồng ném suy nghĩ không may đó sang một bên.
Nhắc tới mấy người Phó Nguyệt Tiêu Giản, trong lòng Diệp Trạch cũng có một tia lo lắng. Nhưng nam nhi chí ở ngàn dặm, sao lại có thể bị gia đình cản trở bước chân được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628455/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.