Không bao lâu, Phó Nguyệt xem xong danh mục, việc tính toán không có gì sai sót.
Thạch Dương hồi hộp nhìn nàng.
“Rất tốt, không có chút sai sót nào, đệ rất cẩn thận đó.” Phó Nguyệt vui mừng nhìn Thạch Dương, mới chỉ chớp mắt mà tiểu đồ đệ đã có thể một mình đảm đương công việc, “Mấy tháng vừa qua, cửa hàng có phát sinh chuyện gì phiền toái không?”
Mở cửa làm ăn buôn bán, khó tránh khỏi sẽ gặp phải những chuyện rắc rối. Trước kia, cửa hàng thường vẫn có Tiêu Thái coi xét, những kẻ muốn gây sự vẫn nể mặt hắn nên không dễ dàng gây rắc rối.
Liên tục được Tiêu Thái và Phó Nguyệt khích lệ, Thạch Dương vui mừng ra mặt. Hắn phải kìm nén sự vui sướng trên khóe miệng, nghiêm túc trở lại nói: “Mọi việc trong cửa hàng đều rất, không xảy ra việc lớn rắc rối nào.” Phúc Khí Điềm Phẩm mở ra không phải một ngày hai ngày, khách hàng phần lớn đã quen thân, nếu có một hai kẻ vô lại chỉ cần đuổi đi là được. Huống hồ Hắc Cẩu vẫn thường lui tới mua điểm tâm, người trên phố đều nhận ra hắn nên bọn du côn đến gây sự càng ít đi.
“Vậy thì tốt, những ngày qua đệ vất vả rồi.” Phó Nguyệt cười nhu hoà, nói: “Từ nay về sau, đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt, đi vui chơi thăm thú thành Vân Kinh đi”.
Phó Nguyệt lấy vài tờ ngân phiếu trong tay ra đặt vào tay hắn: “Đây, cầm lấy. Chúng ta đã nói từ trước. Đây là tiền thưởng cho đệ trong năm nay. Muốn cái gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/3628434/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.