“ở cùng một thôn mà lại có gần tám mươi người bệnh mắc cùng một chứng bệnh, chuyện này nghiêm trọng rồi đấy!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm đanh lại: “Đây là bệnh gì, các ngươi có kết luận gì chưa?”
Vị đại phu kia khẽ lắc đầu: “Do triệu chứng bệnh khá giống nhau nên trước mắt chúng ta vẫn chưa có kết luận gì! Có điều chúng ta đã liên lạc với vài vị đại phu trong kinh thành cùng nhau bàn bạc về loại bệnh này, tin rằng rất nhanh sẽ có kết luận! Bên cạnh đó chúng ta cũng đã bấm báo chuyện này lên quan phủ, hi vọng được quan phủ coi trọng!”
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu!”
Nữ đế nghiêm túc nói: “Đưa chúng ta tới thôn Tú Hoa xem sao!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Tri phủ đại nhân chắp tay.
“Bệ hạ?”VỊ đại phu kia ngỡ ngàng.
“Người trước mắt ngươi chính là đương kim bệ hạ Đại Võ!” Tri phủ đại nhân giới thiệu.
Vị đại phu kia kinh ngạc không thỏi: “Hóa ra là bệ hạ, ôi chao! Thảo dân có mắt như mù, không nhận ra thánh thể, mong bệ hạ giáng tội!”
“Người không biết không có tội, chúng ta mau tới thôn Tú Hoa xem tình hình ra sao đi!” Nữ
đế thúc giục. “Váng thưa bệ hạ”
Thế là tri phủ bèn triệu tập những đại phu khá nối tiếng trong thành rồi cùng nhau tới thôn Tú Hoa xem bệnh, tìm hiểu tình hình.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người cũng tới được thôn Tú Hoa.
Bên trong thôn Tú Hoa lúc này có một thầy lang đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3500969/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.