“Đúng đó! Bọn họ thật sự không phải con người!"
“Bây giờ nghĩ lại là hận đến nghiến răng"
“Mấy người này chính là gia súc sống trong nhân gian!"
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà lắc đầu thở dài: “Không ngờ vậy mà các ngươi lại sống khổ như thế, ta cũng không dám tưởng tượng đó là cuộc sống thế nào! Giống Đại Võ chúng ta, bình thường chỉ trưng thu một phần lương thực! Mấy người sở hữu đất đai đó cùng lắm cũng chỉ lấy ba đến bốn phần lương thực, còn lại khoảng năm đến sáu phần đều thuộc về toàn bộ hộ nông dân, nuôi một gia đình nhỏ không thành vấn đề!"
Adv
Dân chúng Bạch Tượng có hơi đỏ mắt: “Vậy mà có thể được chia nhiều lương thực như thế sao? Dân chúng Đại Võ quá hạnh phúc!"
“Năm nay quá tốt, năm nay quá tốt..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thở dài rồi bảo: “Bởi vì gặp phải thiên tai nên mọi người đều tổn thất nghiêm trọng! Cộng thêm Võ Tây, Giang Nam và Ký Bắc trước đây bị phiên vương gây họa, lương thực thiếu thốn, dân chúng đói khổ, cho nên triều đình chúng ta hạ chỉ, dân chúng ở ba vùng này không cần nộp thuế lương cho triều đình chúng ta! Cứ như vậy các hộ nông dân mới có thể được thêm một phần lương thực, cuộc sống cũng tốt hơn một chút!"
Adv
Đôi mắt của dân chúng Bạch Tượng lại càng đỏ hơn: “Còn có thể được chia thêm một phần? Dân chúng Đại Võ quá hạnh phúc!"
“Ngoại trừ mấy chuyện này ra, chúng ta còn dùng xi măng sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3459297/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.