“Bản quan hiểu cho cái khó của các ngươi, nhưng Đại Võ ta cũng trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất cũng nghiêm trọng như thế. Cho nên chúng ta hy vọng có thể nhận được một ít đồ bổ sung nhanh nhất có thể để giảm thiểu vật tư khan hiếm trong nước! Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà bệ hạ chúng ta đưa ra, nếu các ngươi không đồng ý vậy chúng ta cũng không có cách nào khởi binh đâu!" 
“Cái này.” Sứ thần Bạch Tượng chần chừ, vô cùng do dự. 
“Vương đại nhân, chuyện này còn cần cân nhắc nữa sao?” Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Khi bạo dân bị trấn áp hết, những thứ vốn là của họ sẽ là của người khác, còn không phải do các ngươi quyết định hết hay sao? Đến lúc đó, các ngươi muốn thu thập cống phẩm còn không dễ hay sao?" 
Sứ thần Bạch Tượng bị thuyết phục: “Ngược lại cũng đúng!" 
Adv 
Vì thế, hắn ta đã đồng ý với yêu cầu của triều đình Đại Võ, hơn nữa thỉnh cầu triều đình Đại Võ phái binh nhanh nhất có thể. 
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và sứ thần Bạch Tượng xuất phát trong đêm, một nắng hai sương, tốn khoảng một tuần cuối cùng cũng băng qua vùng Võ Tây, tiến vào nước Bạch Tượng. 
Adv 
Quốc chủ nước Bạch Tượng đích thân tới tiếp kiến Lâm Bắc Phàm. 
Chỉ thấy đối phương mặc một bộ chiến giáp lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, nói với vẻ vô cùng nhiệt tình và khách sáo: “Không ngờ một chút chuyện nhỏ của nước Bạch Tượng lại làm phiền Lâm thừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3459289/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.