Đúng lúc ấy, những tiếng kêu đau vang lên liên tục, mọi người đều ôm bụng ngã xuống.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, môi tái xanh, mặt mày nhăn nhó… Có người không chịu được còn cởi quần giải quyết luôn.
Bỗng chốc, mùi thối bay khắp!
Thế nhưng Võ Tây vương lại thấy lòng mình lạnh như sắt, lạnh đến mức toàn thân hắn ta run rẩy.
Binh mã như thế này thì còn đánh đấm gì nữa?
Chẳng ai có thể đứng dậy, người nhũn như con chi chi. Như thế thì làm sao đánh trận đây?
Hắn ta không thể hiểu nổi, tại sao thế cục tốt đẹp ban đầu lại biến thành như thế này?
Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao hả?
Võ Tây vương liếc mắt nhìn toàn cảnh.
Cuối cùng ánh mắt của hắn ta dừng lại trên một người trẻ tuổi.
Đối phương mặc quan bào màu đỏ, đứng ở bên cạnh Chu tướng quân, trông trẻ măng, anh tuấn vô cùng. Hắn đang mỉm cười với hắn ta, nụ cười xán lạn vô cùng.
Người này chính là Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là con cờ hắn ta sắp đặt bên trong triều đình.
Mặc dù hắn rất tham tiền, song nhiệm vụ nào hắn cũng hoàn thành đâu vào đấy, năng lực xuất chúng, Võ Tây vương coi trọng hắn vô cùng.
Thế nên khi không thể đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn ta đã tìm tới con cờ này, hi vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ.
Quả nhiên, đối phương không phụ lòng tin của hắn ta. Hắn chỉ cho hắn ta điểm yếu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397334/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.