“Ngươi… câm miệng!” Hai mắt Võ Tây vương hừng hực lửa giận.
Chu tướng quân mắng trúng nỗi đau của hắn ta, chẳng khác gì rắc muối lên vết thương của hắn ta.
“Thế giới này luôn luôn là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, kẻ mạnh mới là cao nhất!”
Võ Tây vương giảo biện: “Chỉ cần bản vương giành được ngôi vị hoàng đế thì thiên hạ này đều phải ca tụng bản vương, lịch sử phải ghi danh của bản vương!”
“Chỉ dựa vào một tên lòng lang dạ sói như ngươi mà cũng muốn có được hoàng vị hả?”
Chu tướng quân tức giận, tiếp tục mắng: “Đừng nói lão phu không đồng ý, người khắp thiên hạ cũng sẽ không đồng ý!”
“Ngươi muốn cả thiên hạ phải ca tụng ngươi ư? Ngươi đừng nằm mơ nữa, không mắng chết ngươi đã là tốt lắm rồi!”
“Ngươi còn muốn lịch sử ghi danh mình sao? Thôi ngươi cứ mơ giấc mơ mùa xuân của ngươi đi, ngươi chỉ có để lại tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn là cái đích cho người ta phỉ nhổ mà thôi!”
“Chu Tinh Vũ! Ngươi im miệng cho bản vương!” Võ Tây vương tức gần chết.
Công Tôn tướng quân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Võ Tây vương điện hạ, đừng có phí lời với hắn ta nữa! Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần chúng ta chiến thắng trong trận chiến này thì thiên hạ này chính là của chúng ta!”
“Người khác mắng chúng ta thì có sao? Chúng ta kề đao lên cổ bọn chúng, xem bọn chúng còn dám mắng nữa không? Lịch sử ghi lại tiếng xấu của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397333/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.