Vận chuyển lương thực là một vấn đề cực lớn chứ đừng nói đến vận chuyển rượu.
Rượu là thứ dễ va đập, đó giờ chưa thấy ai đi đánh trận mà mang theo rượu cả.
Vậy mà đối phương lại có rượu để uống…
Điều này khiến các binh sĩ Giang Nam đã mấy tháng không biết mùi rượu là gì ngưỡng mộ vô cùng. Đến lương thực bọn họ còn chẳng có thì lấy đâu ra rượu?
Giang Nam vương cũng rất kinh ngạc, triều đình không những có lương thực ngon mà còn có cả rượu thịt, đây đâu phải ra ngoài đánh trận nữa, đây rõ ràng là đi hưởng thụ thì có!
Giờ triều đình giàu có tới vậy à?
Nhìn binh sĩ của mình chảy nước miếng, trông cực kì thảm bại, Giang Nam vương vô cùng thẹn. Hắn ta phẫn nộ nói: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau nhóm lửa nấu cơm đi?”
“Vâng thưa vương gia!”
Binh lính của Giang Nam mau chóng đi nấu cơm.
Nói là nấu cơm nhưng thực chất chẳng khác gì nấu cháo.
Bởi lẽ bọn họ không có nhiều lương thực nên chỉ có thể ăn tiết kiệm. Hơn nữa lương thực đều đã vàng hết, trông như kiểu còn có côn trùng, cứ thả vào nồi là lại vàng.
Bữa tối ngoài cái đó ra thì không còn gì khác nữa.
Quân Giang Nam lại nhìn về phía bờ bên kia, nước miếng chảy ròng ròng. Tại sao cùng là đánh trận mà đối phương có thể ăn ngon đến thế? Bất giác, chí khí của bọn họ đã tụt xuống.
Giang Nam vương thấy vậy bèn than thầm, thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397295/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.