Bách tính có cực khổ không?
Cực khổ!
Họ còn khổ hơn nhiều so với những gì ngươi nhìn thấy, nghe thấy hay tưởng tượng! Làm sao để giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ đây?
Không có cách nào hết!
Dù ngươi có chí lớn thay đổi trời đất, có kiến thức thâm sâu, có võ công cường thế, có quyền lực đỉnh cao thì ngươi cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng nhìn bách tính chịu khổ!
Ngươi cứu được một thời chứ không cứu được cả một đời họ, đây không phải là chuyện mà ý chí của ngươi có thể thay đổi được!
Thế nên khi làm quan, ngươi hãy cố gắng hết sức thấu hiểu dân chúng, bênh vực họ và giúp đỡ họ nhiều hơn!
Bọn họ đã rất khổ rồi, đừng khiến bọn họ phải khổ tiếp nữa!
Diêu Chính suy nghĩ rất sâu sắc, hắn ta cảm giác cách giáo dục này đúng là cực kì tốt! Có tác dụng hơn nhiều so với cho học trò đọc sách ở lớp học!
“Uổng cho ta làm ngôn quan bao nhiêu năm nay, hiện giờ còn làm ti nghiệp, chịu trách nghiệm việc bồi dưỡng đạo đức cho các học trò, kết quả lại không nhìn nhận vấn đề thấu đáo bằng một người trẻ tuổi, không làm tốt bằng hắn!” Diêu Chính thấy lòng mình chua xót.
Hắn ta cảm giác cách dạy học này của Lâm Bắc Phàm rất hay, chắc chắn phải áp dụng rộng rãi để các học trò được tìm hiểu nhiều hơn về nỗi khổ của người dân.
Chỉ có được trải nghiệm nỗi khổ của dân chúng thì các học trò mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397279/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.