Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Một số người có đạo đức sẽ không chấp nhận nổi việc bán con gái đi làm người ở! Hơn nữa đúng thật là chuyện này trái với đạo đức, trái với pháp luật, không được pháp luật ủng hộ! Thế nhưng không làm như vậy thì cả nhà từ già đến trẻ chỉ còn nước chết đói!”
“Làm một người thực thi pháp luật, lúc này chúng ta phải làm thế nào, phải lựa chọn ra sao?”
Diêu Chính chau mày không đáp lời.
“Nói thật thì rất khó!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, lắc đầu: “Nếu ngươi muốn bảo vệ sự uy nghiêm của pháp luật thì một nhà tám người kia sẽ chết vì đói! Nếu ngươi không làm như vậy thì ngươi có xứng với chức quan trên người mình không?”
Diêu Chính chắp tay, xin được chỉ giáo: “Tế tửu đại nhân, lúc này nên làm thế nào, ngươi chỉ ta với!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có cách nào thiết thực hết, chỉ đành dân không báo thì quan không làm, cứ coi như không nhìn thấy!”
“Ô, thế cũng khó!” Diêu Chính thở dài một hơi…
“Đạo làm quan thứ tư mà bản quan muốn dạy cho các học trò là đạo khát vọng! Đạo khát vọng tức là khi làm quan ngươi mong muốn điều gì, muốn thực hiện mục tiêu gì, giải quyết vấn đề gì, đây chính là thứ cuối cùng mà chúng ta theo đuổi khi làm quan!”
“Diêu đại nhân, ngươi nói xem cái cuối cùng chúng ta theo đuổi khi làm quan là gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Diêu Chính chau mày đáp: “Vì nước vì dân?”
“Đây là chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397278/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.