“Thế nhưng tại sao lại thả thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung?”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lấy làm lạ hỏi: “Hạ Thiên Khung phát động chiến tranh với triều đình ta, suýt chút nữa khiến chúng ta nước mất nhà tan, tội ác tày trời! Một phạm nhân như vậy sao có thể thả đi dễ dàng được? Hơn nữa, hắn ta còn là thái tử của Đại Hạ, chỉ có giữ hắn ta trong tay thì Đại Hạ mới e ngại và không dám làm loạn!”
“Đúng vậy, bản quan tuyệt đối không tán thành việc thả thái tử Đại Hạ!”
“Hắn ta là một người xuất chúng, có tướng làm minh quân, nếu thả hắn ta về thì đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng!”
“Nhỡ đâu hắn ta ôm lòng hận thù và lại dấy binh đánh trận thì phải làm sao?”
“Triều đình chúng ta tuyệt đối không thể làm ra một chuyện thất trách như vậy!”
“Tuyệt đối không thể thả thái tử Đại Hạ!”
Bách quan thi nhau phản đối.
Trong lòng nữ đế cũng không đồng ý việc thả thái tử Đại Hạ. Chỉ có giữ hắn ta trong tay thì mới uy hiếp được Đại Hạ.
Thế nhưng nàng cũng biết, nếu Lâm Bắc Phàm đã quyết định thả thái tử Đại Hạ thì chắc chắn hắn có suy nghĩ sâu xa nào đó.
Rất nhiều chuyện ngày xưa đã chứng minh Lâm Bắc Phàm là đúng, những người khác là sai.
“Ái khanh, ngươi nói tiếp đi!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm thong thả nói: “Bệ hạ, các vị đại nhân, nếu chúng ta giam thái tử Đại Hạ mãi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397220/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.