Đại biểu Đại Hạ tức điên lên!
Hay cho một tên điên không biết xấu hổ, bảy nghìn vạn lượng này tiết kiệm được sao? Rõ ràng là do ngươi hét giá mà ra!
Lấy ngân lượng bất chính mà ngươi còn nói mình có lương tâm?
Cái tên tham quan nhà ngươi mà cũng có lương tâm sao? Ngươi xấu xa quá thể đáng thì có!
Lương tâm của ngươi đem cho chó nó còn chê nhé!
“Lâm đại nhân, ngươi đừng đòi nhiều quá, chúng ta không trả nổi đâu!”
Vương đại nhân nén lửa giận.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó là chuyện của các ngươi, dù sao thì điều kiện của ta cũng là thế thôi! Hoặc là các ngươi trả tám nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình, hoặc là trả một nghìn vạn lượng tiền chuộc cho triều đình và bảy trăm vạn lượng bạc cho bản quan, những cái khác miễn bàn!”
“Lâm đại nhân, ngươi không sợ chúng ta báo chuyện này cho nữ đế Đại Võ, tố cáo ngươi tham ô sao?”
Một người lên tiếng uy hiếp.
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười: “Tùy các ngươi cứ đi mà báo! Ngươi nói xem bệ hạ sẽ tin quân thần của địch quốc hay là tin một Trung Dũng Bá lập nhiều đại công cho triều đình như ta?”
Đoàn đại biểu Đại Hạ bèn im lặng.
Cái tên này vừa tham lại vừa trung thành! Lúc tham thì tham vô cùng, lúc trung thành thì cũng hết mực trung thành!
Hắn làm việc rất chặt chẽ, không để bất cứ sơ hở gì cho người khác soi mói.
Lâm Bắc Phàm thong dong uống trà:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397218/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.