Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, hắn gõ lách cách: “Thông thường binh sĩ Đại Hạ các ngươi sẽ đi lính hai năm, mỗi năm được hưởng mười lượng bạc quân lương, như vậy số quân lương được hưởng trong thời gian đi lính là hai mươi lượng!”
“Sau khi xuất ngũ thì về làm nông, bình quân mỗi năm kiếm được năm lượng bạc! Bọn họ sống đến năm mươi tuổi, làm nông ba mươi năm, như vậy sẽ kiếm được khoảng một trăm năm mươi lượng!”
“Cộng thêm hai mươi lượng lúc đi lính nữa thì cả đời một binh sĩ Đại Hạ sẽ kiếm được khoảng một trăm bảy mươi lượng bạc! Vậy cũng có nghĩa là một binh sĩ Đại Hạ sẽ có giá trị một trăm bảy mươi lượng bạc!”
“Nhưng mà dẫu sao thì chúng ta cũng là những người hiểu lễ nghi, phải biết khiêm nhường! Thế nên Vương đại nhân à…”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, khẽ cười: “Một binh sĩ Đại Hạ bản quan chỉ lấy ngươi một trăm lượng thôi! Yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Gì cơ? Một người một trăm lượng, vậy còn kêu không quá đáng ư?”
Đại biểu Đại Hạ sắp sửa tắc động mạch não!
Vương đại nhân đập bàn, lửa giận bùng bùng: “Lâm đại nhân, nếu một binh sĩ Đại Hạ là một trăm lượng thì sáu mươi vạn binh sĩ là sáu nghìn vạn lượng rồi!”
“Một năm quốc khố Đại Hạ cũng chỉ thu nhập được hơn một trăm triệu lượng, ngươi cứ thế lấy đi một nửa! Ngươi đòi nhiều quá, đúng là thừa nước đục thả câu, thứ lỗi bản quan không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397216/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.