Lâm Bắc Phàm tức đến phát run, Dạ Lai Hương cũng vậy.
Rõ ràng ngươi muốn cướp đồ của ta mà còn làm ra vẻ đạo mạo!
Đúng là mồm miệng của kẻ làm quan, nói cái gì cũng được! Thật không biết xấu hổ!
Mặc dù ta là một tên trộm nhưng để kiếm tiền nuôi thân, ta cũng phải cực khổ vất vả, phải xông pha mạo hiểm đấy chứ!
Ấy vậy mà ngươi - một kẻ ngồi không chẳng làm gì, mở miệng ra cái là đòi hết toàn bộ công lao thành quả của ta!
Ngươi còn “trộm” hơn cả trộm!
“Ngươi đừng hòng, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!” Dạ Lai Hương gào lên một cách phẫn nộ.
Lâm Bắc Phàm lại rút thanh đao nhỏ ra, vỗ một cái lên bàn.
“Ban nãy ngươi nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem nào!”
Dạ Lai Hương hét lên: “Ngươi tưởng lôi nó ra là uy hiếp được ta sao? Ta cho ngươi hay, tiền hết thì còn kiếm lại được nhưng mạng thì không đâu! Ngươi cứ đợi đấy cho ta, mấy thứ đồ này sẽ nhanh chóng được đưa đến phủ của ngươi, nhớ để ý mà nhận!”
“Coi như ngươi có khí phách!” Lâm Bắc Phàm cất thanh đao đi.
Dạ Lai Hương mỉm cười một cách lạnh lùng: “Đó là điều đương nhiên! Ta đã lặn lội trong giang hồ bao nhiêu năm nay, sở dĩ có thể sống được đến giờ là nhờ vào phần khí phách này đấy! Không có khí phách thì đã chết từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm tán thành: “Nói phải lắm!”
Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397176/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.