“Thứ nhất!”
Dạ Lai Hương giơ một ngón tay lên: “Mặc dù bản công tử đã gia nhập Đức Thiên Phủ nhưng đừng có chuyện gì cũng tìm đến ta! Mấy chuyện lặt vặt thì các ngươi tự đi mà xử lý! Bản công tử chỉ phụ trách đại sự hoặc những chuyện khó khăn thôi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu này hợp lý! Phải biết tận dụng, nếu để một đại đạo vang danh thiên hạ như ngươi đi làm mấy chuyện nhỏ nhặt thì ta cũng thấy lãng phí!”
“Ngươi biết là tốt!”
“Thứ hai!”
Dạ Lai Hương giơ hai ngón tay lên, nói: “Mặc dù ta đã gia nhập triều đình Đại Võ nhưng đừng ai hòng ra lệnh cho ta! Dẫu có là đương kim hoàng đế cũng đừng hòng!”
“Không ai ra lệnh cho ngươi, chẳng lẽ lại phụng bồi ngươi như quan lớn hả?”
Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Trừ ngươi ra!”
Dạ Lai Hương nói: “Bản công tử đã chết đi sống lại trong tay ngươi hai lần, mặc dù sử dụng thủ đoạn đặc biệt nhưng đó cũng coi như là một loại bản lĩnh, những người khác bản công tử không phục, bản công tử chỉ phục ngươi thôi, người khác tới cũng vô dụng!”
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Được, điều kiện này ta đồng ý!”
“Thứ ba! Không được hạn chế tự do của ta!”
Dạ Lai Hương phe phẩy quạt, đoạn lắc đầu nói: “Bản công tử là tuýp người như gió, sống phóng khoáng tự do! Thế nên ngày thường nếu không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến ta, bớt thêm phiền cho ta!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397174/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.