Lúc bấy giờ trong thiên lao có binh lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Để nhốt đại đạo Dạ Lai Hương, triều đình đã cử năm vị Tiên Thiên và năm nghìn binh lính thay phiên nhau canh gác, song vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Phải biết rằng hồi đầu để bắt được Dạ Lai Hương, Đại Hạ hoàng triều đã cử gần hai mươi vạn binh lính, khoảng mười vị Tiên Thiên, thêm hai vị Tông Sư nữa mà vẫn không bắt được.
Dạ Lai Hương trộm mất bảo vật của bọn họ còn rời đi rất thong thả, khiến Đại Hạ hoàng triều biến thành một trò cười. Hiện giờ mặc dù đã nhốt được hắn ta song không thể ỷ vào việc đó mà lơ là.
Lâm Bắc Phàm băng qua từng lớp tường người và cửa, một lần nữa đến nơi sâu nhất trong thiên lao và gặp được Dạ Lai Hương.
Một buổi tối đã trôi qua nhưng trông hắn ta không thay đổi gì cả, chỉ có sắc mặt là vẫn khó coi như thế.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm tới, hắn ta nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Mới nãy bản quan lại lập được một đại công nên tâm trạng rất tốt, đặc biệt tới thăm! Thấy sắc mặt ngươi vẫn khó coi thế kia thì ta yên tâm rồi!”
Mặt Dạ Lai Hương xanh mét: “Tiểu nhân đắc ý, diễu võ dương oai! Hừ!”
“Đó là điều đương nhiên! Đạo soái Dạ Lai Hương lừng danh thiên hạ bị bắt trong tay bản quan, bản quan không vui sao được?”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha.
Dạ Lai Hương nghe mà nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397170/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.