Dạ Lai Hương nhìn viên minh châu bảy màu trên tay Lâm Bắc Phàm, phát hiện viên của hắn sáng hơn, có linh khí hơn.
Cái nào là thật cái nào là giả, nhìn cái là biết luôn!
“Đáng chết!”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trầm xuống, hắn ta siết vỡ viên minh châu giả trong tay.
“Được rồi, chuyện này đã kết thúc, bản quan về nghỉ ngơi đây, chúc ngươi có một giấc mơ đẹp!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới hoàng cung và khắp thành!
“Đại đạo Dạ Lai Hương đã bị phủ doãn đại nhân bắt được rồi!”
“Nghe đâu phủ doãn đại nhân lấy thân mình để dụ địch, vào ở thiên lao để dụ Dạ Lai Hương tới, sau đó bắt người luôn! Giờ Dạ Lai Hương đang bị nhốt trong thiên lao, không ra ngoài được nữa!”
“Ha ha! Dạ Lai Hương thất thủ rồi cơ đấy, còn thất thủ dưới tay Đại Võ ta nữa chứ!”
“Đây đúng là một chuyện thần kì mà!”
Đó người ta gọi là chó cắn người không phải tin nóng, người cắn chó mới là tin nóng!
Từ khi đạo sư Dạ Lai Hương hành động đến nay chưa từng bị thất thủ, đây đúng là một truyền kì trong giới trộm cắp!
Còn hiện giờ hắn ta lại bại dưới tay Lâm Bắc Phàm – một quan văn sức trói gà chẳng chặt, chuyện này lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi…
Buổi triều sớm ngày hôm sau, nữ đế vô cùng vui vẻ.
“Lâm ái khanh, tối hôm qua ngươi không chỉ bảo vệ được viên minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397169/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.