Lại nói chuyện thêm một lúc, quách đầu mục vội vàng rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, cười bảo: “Giả trang rất giống đấy!”
Bất tri bất giác lại qua một ngày.
Hôm ấy là mùng bảy, là ngày mà Dạ Lai Hương ra tay.
Cho dù Lâm Bắc Phàm không chuẩn bị gì nhưng toàn bộ kinh thành đều khẩn trương hết cả lên, mọi người vô cùng chú ý đến một đêm này, muốn xem rốt cuộc triều đình bảo vệ được viên minh châu bảy màu hay là bị Dạ Lai Hương trộm mất!
Triều đình và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!
Hoặc là nói, Lâm Bắc Phàm và Dạ Lai Hương rốt cuộc là ai thắng ai thua!”
Trước sự mong đợi của mọi người, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Lâm Bắc Phàm – người đang được mọi người chú ý đến không trở lại Lâm phủ mà tới thẳng thiên lao, hắn yêu cầu cho mình vào ở tầng nhà giam cuối cùng trong đó.
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền tới triều đình, bách quan kinh ngạc không thôi, ai cũng phải bật ngón tay cái với hắn.
“Hành động này của phủ doãn đại nhân đúng là cao tay thật đấy!”
“Thiên lao là nơi giam giữ những kẻ phạm tội tày trời, canh phòng nghiêm ngặt vô cùng, một cây kim cũng không lọt vô nổi!”
“Nhất là tầng cuối cùng của thiên lao, ở đó được xây dựng rất tinh vi, phòng giam kiên cố, trừ khi có thực lực mạnh như Tông Sư, bằng không người bình thường đã vào rồi thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397167/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.