Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lắc đầu nguầy nguậy: “Ta bảo các ngươi chứ, chắc các ngươi là Cô Lang, Hồng Nương Tử và Ma Đồng của Thiên Môn chứ gì! Xa xôi ngàn dặm tới tìm đường chết, ta cũng chẳng biết phải nói các ngươi thế nào nữa!”
Trong lòng ba người Thiên Môn chua xót, nếu biết ngươi là Tông Sư ngay từ đầu thì ai dám tới? Bọn họ thấy mình ngu xuẩn cực kì!
Có thể giết nhiều người như vậy mà cứ phải chọn người khó nhất! Có phải bọn họ tạo nghiệt nhiều quá nên ông trời mới đùa giỡn không thôi với bọn họ?
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Sau đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi, ta hỏi các ngươi trả lời! Hi vọng các ngươi phối hợp.”
“Hừi! Chúng ta trả lời rồi ngươi có tha cho chúng ta không? Đừng có nằm mơ nữa!”
Cô Lang cười khẩy: “Rơi vào tay một người như ngươi, lão phu nhận thua, ra tay đi!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn lên đầu hắn ta. Tiếp đó, có một ngọn lửa đang cháy rực xuất hiện trên tay hắn và nhanh chóng thiêu Cô Lang thành tro bụi, sau đó tro bụi rơi hết vào hố xí.
Hai người bên cạnh nhìn mà ngây ngốc: “Yêu pháp gì thế này?”
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn Ma Đồng chỉ cao đến eo hắn, sắc mặt lạnh lùng.
Ma Đồng thấy lòng mình rét lạnh, hắn ta nói một cách cứng ngắc: “Muốn chém muốn giết thì cứ việc, ta mà nhăn mày dù chỉ một chút thì không phải là nam nhân!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397095/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.